Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

“Cái gì?”

Diệp Bắc Minh vừa nhìn thời gian trên điện thoại.

Vội vàng cất kiếm Đoạn Long đi.

Bắt đầu luyện chế đan dưỡng nhan!

Chỉ lúc sau, trong phòng thí nghiệm ngập tràn mùi thuốc.



Cùng lúc đó, bên ngoài phòng thí nghiệm.

Ngụy Yên Nhiên đã đợi hai ngày rưỡi.

Một đám nguyên lão trong phòng thí nghiệm sớm đã tái xanh mặt.

Có người nóng tính nhảy lên chửi mắng.

Một nguyên lão có thâm niên lâu năm chỉ vào mặt Ngụy Yên Nhiên: “Ngụy Yên Nhiên, tôi là nguyên lão nghiên cứu cùng mẹ cô”.


“Cô xem cô, bây giờ đang làm gì hả?”

“Nghiên cứu xảy ra sai sót thì cũng thôi đi”.

“Sáng sớm ngày mai, chúng ta phải dự bán đan dưỡng sinh ra bên ngoài!”

“Mà cho đến bây giờ, đến cái lông cũng chưa nhìn thấy”.

“Cô còn cho người ngoài sử dụng phòng thí nghiệm, đầu óc cô đang nghĩ gì thế hả?”

Ngụy Yên Nhiên ngồi trên ghế, dựa lưng vào cửa phòng thí nghiệm.

Không nói một lời.

Từ hơn hai ngày nay, trừ việc đi vệ sinh, thì cô ta đều túc trực ăn cơm uống nước tại đây.

Cô ta cố chịu áp lực, chỉ là vì tin tưởng Diệp Bắc Minh.

Lúc này, Ngụy Tử Khanh dẫn theo một đám cổ đông đi đến.


Người phụ nữ đẫy đà này khoanh hai tay trước ngực, cao ngạo hống hách: “Ngụy Yên Nhiên, đúng bảy giờ sáng mai, buổi công bố sẽ bắt đầu”.

“Cái gì? Không phải mười rưỡi sao?”, Ngụy Yên Nhiên cắn răng.

Ngụy Tử Khanh cười: “Chết đến nơi rồi, mà còn để ý ba tiếng này hả?”

“Đây là ý của hội cổ đông”.

“Vì mười rưỡi sẽ là buổi họp nhận chức chủ tịch của tôi, hiểu không?”

Cô ta hoàn toàn không che giấu bộ mặt thật.

Sắc mặt Ngụy Yên Nhiên khó coi: “Ngụy Tử Khanh, chị vẫn chưa thắng đâu”.

“Ha ha ha!”

Ngụy Tử Khanh cười chế nhạo: “Vậy cô chứ chờ đi, bây giờ còn mười tiếng nữa là đến bảy rưỡi sáng mai”.

“Tôi về ngủ cho đẹp da dây”.

“Cô cứ đợi Diệp Bắc Minh đó cho cô bất ngờ đi!”

“Ha ha ha…”

Ngụy Tử Khanh huênh hoang bỏ đi.

“Hừ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận