Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Diệp Bắc Minh không chút khách khí.
Lập tức mặc giáp kim ty tằm vào.
Một luồng cảm giác lạnh băng truyền tới.
Gần như khiến người ta cảm nhận được sức nặng!
Mặc vào người cũng không có vấn đề gì.
Điểm thiếu sót duy nhất chính là chỉ có thể bảo vệ được thân người.
Hai tay và hai chân không trong phạm vi bảo vệ.
Nghĩ một chút cũng đúng thôi, nếu cả tay chân cũng có thể bảo vệ, há chẳng phải vô địch?
Đi đến bậc thứ hai.
Là một quyển sách!
Sách da phủ vàng, không biết làm bằng vật liệu gì.
Diệp Bắc Minh mở ra xem, bên trong có hơn mười ngàn phương thuốc.
Công hiệu của mỗi phương thuốc cũng khiến người ta khiếp sợ!
Chữa bệnh, trị thương, đề thăng thực lực võ đạo, thẩm mỹ, cải lão hoàn đồng…
Cái gì cần có đều có!
Quả đúng là bách khoa toàn thư về phương thuốc.
“Những phương thuốc này là thật hay giả?”, Diệp Bắc Minh ngây người, dù là ở bên trong núi Côn Luân cũng không có nhiều phương thuốc như vậy.
Nếu những thứ này là thật, vậy thì quá nghịch thiên!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhàn nhạt trả lời: “Đương nhiên là thật, những thứ này đều là chủ nhân qua các triều đại tháp Càn Khôn Trấn Ngục trói buộc ghi chép”.
“Nếu như phát hiện ra phương thuốc mới, cậu có thể ghi chép vào trong đó”.
Diệp Bắc Minh bất ngờ.
Xem ra chủ nhân qua các triều đại của tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng rất mạnh!
Không biết cuối cùng mình có thể đến được cảnh giới gì?
Diệp Bắc Minh lật xem những phương thuốc này, cẩn thận nghiên cứu.
Chỉ có một số ít dược liệu có thể tìm thấy ở địa cầu.
Phần lớn những dược liệu khác anh chưa từng nghe nói qua.
Xem ra đành về sau hẵng nói!
Đi đến bậc thứ ba.
Lại là một món vũ khí!
Một thanh kiếm!
Hơn nữa, con mẹ nó là kiếm gãy!
“Mẹ kiếp!”
Diệp Bắc Minh không nhịn được chửi tục: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, đây là xem thường tôi sao?”
“Tặng binh khí thì cứ tặng, sao lại tặng một thanh kiếm gãy?”
“Ông có ý gì?”
Một thanh kiếm bình thường dài chừng ba thước.
Thanh kiếm trước mắt này chỉ còn hai thước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...