Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ


Giọng nói của Diệp Bắc Minh giống như đến từ địa ngục!
Tản mát ra cái lạnh thấu xương.

“Mày…”
Assef nằm trên đất, nghẹt thở.

Ông ta hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh, run giọng nói: “Diệp Bắc Minh, nơi này là Hùng Quốc, mày điên rồi sao?”
Assef bị dọa sợ gần chết!
Đây là một người điên!
Thật sự là một tên vô cùng điên khùng!
Từ Cao Ly Quốc đuổi giết đến Hùng Quốc thì cũng thôi đi, lại còn dám xông vào thủ đô Hùng Quốc.

“Diệp Bắc Minh! Mày biết đây là đâu không?”
Một giọng nói uy nghiêm truyền tới.

Cuối bậc thang có một người đang đứng.

Người đứng đầu Hùng Quốc!
Một tiếng quát lạnh: “Thả tướng quân Assef ra!”
Diệp Bắc Minh đến nhìn cũng không thèm nhìn.

Giây tiếp theo.

Nhấc chân!
Trong con ngươi màu xanh của tướng quân Assef phản chiếu đế giày của Diệp Bắc Minh.

Giọng ông ta run rẩy: “Diệp Bắc Minh, mày muốn làm gì?”
Ầm!!!
Một tiếng vang thật lớn trả lời Assef.

Đầu ông ta nổ tung giống quả dưa hấu!

Diệp Bắc Minh ở ngay trước mặt người đứng đầu Hùng Quốc, còn có cả mấy trăm tầng lớp cấp cao Hùng Quốc, ngay tại bậc thang trước cửa lớn hạ nghị viện Hùng Quốc.

Một cước giết chết gấu nước một vị Thượng tướng năm sao của nước này!!!
Hiện trường tràn đầy máu tanh!
Khiến cho hô hấp của tất cả mọi người đều dừng lại!
Mẹ kiếp!
Lúc này, trái tim rất nhiều người cũng bị dọa sợ đến mức sắp nổ tung.

Soạt! Soạt Soạt! Soạt!
Trong nháy mắt, vô số đặc công lao tới.

Mấy ngàn họng súng nhắm ngay vào Diệp Bắc Minh, chỉ cần người đứng đầu Hùng Quốc hạ lệnh, bọn họ sẽ lập tức ra tay.

Trong im lặng, giọng nói lạnh băng của Diệp Bắc Minh truyền ra: “Ai dám bắn một viên đạn, quốc chủ và tất cả tầng lớp cấp cao của Hùng Quốc đều phải chết”.

“Không tin, các người có thể thử”.

Giọng nói lạnh như băng!
Vô tình!
Không mang theo một chút cảm xúc nào!
Chỉ có lạnh lùng vô tận, giống như giọng nói này vốn không phải do con người phát ra.

Thậm chí mọi người cũng không có nghe được bất kỳ ý tứ uy hiếp nào, anh giống như đang trần thuật một sự thật.

“Mày!!!”
Người đứng đầu Hùng Quốc kinh hãi, ông ta có chút không tin được, nhưng cũng không dám đánh cược.

Hít sâu một hơi: “Diệp Bắc Minh, mày giết tướng quân Assef, chúng ta còn chưa xong đâu!”
Diệp Bắc Minh cười: “Chưa xong?”
Soạt!
Diệp Bắc Minh đột nhiên ra đây, một kiếm chém ra.

Kiếm khí khủng khiếp cuốn tới, xoẹt qua người đứng đầu Hùng Quốc, một tiếng ‘đùng đoàng; chém vào cửa lớn hạ nghị viện Hùng Quốc!
Ầm!
Cửa hạ nghị viện nổ tung, trong nháy mắt sụp đổ.

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt hỏi: “Bây giờ đã xong chưa?”
Toàn thân người đứng đầu Hùng Quốc ướt đẫm mồ hôi, cho dù trong lòng căm hận ngút trời cũng chỉ có thể nén xuống.

Cuối cùng phun ra hai chữ: “Xong rồi”.

“Ha ha ha ha!”
Diệp Bắc Minh cười to.

Một bước bay lên không, trực tiếp rời đi!
Cực kỳ phách lối!
Toàn thể tầng lớp cấp cao Hùng Quốc không một ai dám ngăn cản.

...!
Hathaway nhìn thấy Diệp Bắc Minh quay lại, toàn thân đã sớm hoảng sợ run rẩy, quỳ xuống đất: “Anh Diệp, thực… thực lực võ đạo của anh quả thật như thần vậy!”
Tất cả những gì vừa xảy ra cô ta đều nhìn thấy toàn bộ.

Diệp Bắc Minh mặt đầy bình tĩnh: “Phiền cô đưa tôi về nước”.

Hathaway kích động liên tục gật đầu: “Được, anh Diệp”.


...!
Đêm cùng ngày.

Diệp Bắc Minh quay về Long Đô.

Chạy thẳng tới chỗ ở của Bát sư tỷ Lục Tuyết Kỳ, Cửu sư tỷ trị thương ở đây.

Mấy người thấy Diệp Bắc Minh trở lại, tất cả đều ra nghênh đón.

Vương Như Yên mặt đầy lo lắng: “Tiểu sư đệ, em đi đâu? Các chị lo gần chết”.

Diệp Bắc Minh giải thích: “Em đi Hùng Quốc một chuyến, giết Assef”.

“Assef?”
Chân mày Liễu Như Khanh nhướng lên, kinh ngạc nói: “Thượng tướng năm sao Hùng Quốc Assef, người được xưng là chiến thần bất bại đã bị em giết?”
“Đúng vậy”.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Assef chạy tới thủ đô của Hùng Quốc, đáng tiếc vô dụng, bị em giết chết ở cửa lớn hạ nghị viện Hùng Quốc”.

“Rít!”
Mấy sư tỷ ngược lại hít một hơi lạnh, chấn động nhìn Diệp Bắc Minh.

Lục Tuyết Kỳ nuốt nước miếng: “Tiểu sư đệ, em… em quá điên cuồng rồi”.

Vương Như Yên lập tức xông lên, kiểm tra cơ thể Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, em không sao chứ?”
Dò xét một hồi.

Tất cả đều hoàn hảo không tổn hao gì, ngoài dáng vẻ có chút mệt mỏi thì không bị thương chút nào.

Vương Như Yên thở phảo nhẹ nhõm: “Quốc lực của Hùng Quốc rất khủng khiếp, tiểu sư đệ lại có thể xông đến thủ đô Hùng Quốc, đúng là chuyện lạ”.

“Là Hùng Quốc quá tự đại rồi, hơn nữa tiểu sư đệ áp dụng đánh chớp nhoáng, tốc độ quá nhanh, Hùng Quốc vốn không ngờ đến”, Liễu Như Khanh lại nghiêm túc lắc đầu.

Cô ấy tiếp tục nói: “Một mình tiểu sư đệ có thể thần tốc tiến thẳng vào!”
“Nếu như là quân đội xông vào Hùng Quốc, chắc chắn không đơn giản như vậy”.

“Tiểu sư đệ xông tới, Hùng Quốc không kịp trở tay, hành động này tuyệt đối không thể làm lại!”
Lục Tuyết Kỳ gật đầu: “Võ giả mạnh ở Hùng Quốc hơn phân nửa đã đi đến núi Chúng Sơn, không ở trong nước!”

“Nếu như có bọn họ ở đó, e rằng tiểu sư đệ sẽ rất nguy hiểm”.

Vương Như Yên cũng cảm thấy sợ hãi.

Diệp Bắc Minh khẽ mỉm cười: “Ba vị sư tỷ, trước tiên em đi thăm Cửu sư tỷ”.

“Được”.

Ba người gật đầu.

Dẫn Diệp Bắc Minh vào một căn phòng.

Cửu sư tỷ nằm ở trên giường, khí tức vô cùng yếu ớt.

Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng công lực toàn thân đều mất hết.

Cộng thêm sóng xung kích của bom nguyên tử, gân mạch của Cửu sư tỷ bị tổn thương, mặc dù Quỷ Môn Thập Tam Châm đã nối được gân mạch của cô ấy, nhưng không thể nào thay đổi sự thật gân mạch đã trở nên yếu ớt.

Đồng thời.

Đan điền của Cửu sư tỷ cũng bị hư hại, không thể nào ngưng tụ nội lực.

Tu vi toàn thân đều bị phế!
Diệp Bắc Minh kiểm tra xong tinh hình của Cửu sư tỷ, mắt đỏ bừng: “Cửu sư tỷ, đều phải trách em”.

Hoàng hậu Hồng Đào nở nụ cười: “Chị vốn chỉ chơi với hacker máy tính, có công lực hay không cũng không cần thiết”.

“Tiểu sư đệ em không sao là được, thôi thì về sau chị không tập võ nữa”.

“Các chị em bảo vệ chị là được rồi”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận