Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Một tòa tháp vậy mà biết nói chuyện?
Tình huống gì vậy!
“Ầm!”
Một tiếng sấm giáng xuống, bổ vào bên cạnh Diệp Bắc Minh, mặt đất khét lẹt.
Tỏa ra khói xanh!
“Cậu còn ngây ra đó làm gì? Mau tiến lên!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói.
Diệp Bắc Minh nhướn mày: “Ông đang ra lệnh cho tôi?”
“Ông bảo tôi tiến lên thì tôi sẽ tiến lên?”
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục có chút lạnh nhạt: “Ha ha, cậu thanh niên, cậu có biết mình đang nói chuyện với ai không?”
Diệp Bắc Minh nói: “Không phải ông tên là tháp Càn Khôn Trấn Ngục sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục sao: “Cậu…”
“Hừm!”
Một tiếng hừm lạnh.
“Cậu còn chờ gì nữa? Còn không mau thử máu! Nếu không có vấn đề, bắt đầu từ bây giờ, bổn thần tháp sẽ trói buộc với cậu!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói.
Diệp Bắc Minh cười: “Tại sao tôi phải trói buộc cùng ông?”
“Cậu không trói buộc với tôi, Nguyên Thần vào tới đây làm gì?”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục kỳ quái.
Diệp Bắc Minh bày tỏ, anh chỉ cầm một miệng ngọc.
Ngọc là mẹ để lại.
Anh chỉ nắm ngọc, trong đầu ảo tưởng dáng vẻ của mẹ.
Trước mắt tối sầm, xuất hiện một không gian khác.
“Vậy sao?”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục có chút bất ngờ.
Nhưng ông ta vẫn nói: “Không sao, nếu cậu đã vào thì có thể thử máu!”
“Thử máu thành công, tôi có thể trói buộc với cậu, ký kết hiệp ước chủ tớ”.
“Tôi làm chủ, cậu làm tớ”.
“Tôi có thể giúp cậu đi trên con đường vô địch!”
“Không hứng thú, nơi này ra ngoài thế nào, ông dẫn tôi ra ngoài đi”, Diệp Bắc Minh lắc đầu từ chối.
Mẹ kiếp!
Anh từ chối!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngơ ra!
Đây là lần đầu tiên trong vô số năm qua có người từ chối tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Vô số kỷ nguyên, tháp Càn Khôn Trấn Ngục không biết đã dẫn đến bao nhiêu giết hại.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mãi hồi lâu mới mở miệng: “Nhóc con, cậu thật sự không biết tôi có lai lịch gì?”
“Không biết, không có hứng thú, để tôi đi”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vô cùng buồn rầu giải thích lai lịch của mình!
Cái gì mà thần tháp vạn cổ đệ nhất!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...