Lộ ra một khuôn mặt đầy lỗ rỗ giống như da con cóc hình mặt trăng.
“A!”
Mấy tên tóc vàng bị dọa sợ đến tỉnh cả rượu.
“Vãi!”
“Xấu xí thế này còn ra ngoài dọa người hả?”
“Xấu thế này sao còn không đi chết đi?”
Mấy tên tóc vàng nổi giận, nhặt mấy viên đá dưới đất đập về phía cô gái.
“A…”
Cô gái hét lên, ôm mắt.
Phụt!
Bỗng nhiên.
Một tiếng bức bối vang lên, âm thanh bỗng dừng lại.
Cô gái ngẩng đầu nhìn theo bản năng, mấy tên thanh niên tóc vàng đó sớm đã đầu lìa khỏi xác.
Một thanh niên đứng trước mặt cô ta: “Tôn Thiến?”
Đồng tử của Tôn Thiến bỗng co lại: “Diệp Bắc Minh… A không không, tôi không phải là Tôn Thiến, anh nhận nhầm người rồi!”
“Tôi không phải cô ta!”
Tôn Thiến đứng lên định bỏ chạy.
Diệp Bắc Minh tiến lên phía trước.
Giơ tay đánh vào sau ót của cô ta.
Hôn mê bất tỉnh!
Nửa tiếng sau.
Phủ Diệp.
Hạ Nhược Tuyết nhìn Tôn Thiến hôn mê, tức đến toàn thân run run: “Tôn Thiến luôn thích xinh đẹp, vậy mà… vậy mà…”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không sao đâu, có thể hồi phục”.
Anh trực tiếp thi triển châm pháp, ép độc dược trong cơ thể Tôn Thiến ra.
Nhưng làn da khó mà hồi phục ngay được.
Diệp Bắc Minh lại lấy ra mấy phương thuốc: “Uống theo đơn thuốc trên đây, mấy ngày là Tôn Thiến có thể hồi phục”.
“Hơn nữa, những đơn thuốc này, có thể làm thành sản phẩm của tập đoàn Tuyết Minh, bán ra bên ngoài”.
Hạ Nhược Tuyết tin tưởng Diệp Bắc Minh vô điều kiện: “Được!”
Tút tút tút!
Lúc này, điện thoại của Diệp Bắc Minh đổ chuông.
Anh đi ra khỏi phòng, nghe điện: “A lô, Tô Mạc Già, có chuyện gì?”
Tô Mạc Già cất giọng nghiêm trọng: “Tiểu sư bá, xả ra chuyện rồi, hình như bạn gái của anh bị người của điện Huyết Hồn đưa đi rồi”.
“Tô Ấu Ninh, người chứng kiến duy nhất cũng bị người của đội Huyền Cơ Long Hồn đưa đi thẩm vấn rồi”.
“Tôi muốn đưa Tô Ấu Ninh về, nhưng người của đội Huyền Cơ không đồng ý!”
Điện Huyết Hồn!
Nghe thấy mấy lời này, vẻ mặt Diệp Bắc Minh băng lạnh.
Lại là điện Huyết Hồn!
“Cô đang ở đâu?”
Tô Mạc Già trả lời: “Tôi đã đến Giang Nam, vừa xuống máy bay”.
“Đang đi đến nhà họ Diệp rồi, còn năm phút nữa là đến”.
“Chốc nữa gặp”.
Diệp Bắc Minh tắt máy.
Trao đổi với Hạ Nhược Tuyết mấy câu, anh mới đi ra ngoài cổng nhà họ Diệp.
Tô Mạc Già lái xe đi đến, mở cửa xe, Diệp Bắc Minh trực tiếp ngồi lên: “Rốt cuộc là thế nào?”
Tô Mạc Già ném một chiếc ipad qua.
Trên đó vừa hay có một đoạn video đang ở chế độ tạm dừng.
Diệp Bắc Minh kick vào nút phát.
Trong video xuất hiện một người phụ nữ trung niên, bà ta chặn hai người Chu Nhược Giai và Tô Ấu Ninh từ trong thư viện đi ra.
Không biết bọn họ đang nói gì.
Đây là camera giám sát gần thư viện, cách rất xa.
Chỉ có hình ảnh mờ mờ.
Sau đó.
Mấy người mặc áo choàng đen xuất hiện, một lời không hợp liền ra tay.
Trông cách ăn mặc có lẽ là người của điện Huyết Hồn!
Người phụ nữ trung niên đó ra tay một lần, năm tên mặc áo choàng đen lập tức bỏ mạng!
Sau đó hình ảnh lóe sáng.
Video dừng tại đây.
Tô Mạc Già giới thiệu nói: “Đây là toàn bộ hình ảnh cô Chu bị đưa đi rồi, thân phận của năm gã mặc áo choàng đen đã chết đó cũng được chứng thực, họ đến từ điện Huyết Hồn”.
“Nhưng lai lịch của người phụ nữ đó rất thần bí”.
“Hơn nữa bà ta mặc trang phục cổ trang, không biết là ai”.
“Sau khi chuyện này xảy ra, người của đội Huyền Cơ lập tức ra tay, đưa Tô Ấu Ninh đi”.
“Cho nên, tôi liên lạc với anh ngay lập tức”.
Trong ánh mắt của Diệp Bắc Minh lóe lên tia lạnh: “Có biết người của đội Huyền Cơ đưa cô ta đi đâu không?”
Tô Mạc Già trả lời: “Long Đô, tổng bộ của đội Huyền Cơ”.
“Đi thôi, đến Long Đô!”
…
Đứng sau đội Thần Cơ là gia tộc cổ võ.
Đứng sau đội Thiên Cơ là Long Chủ.
Đứng sau đội Huyền Cơ là các thế gia võ đạo của Long Quốc.
Tuy đều thuộc chi nhánh của Long Hồn, nhưng mỗi bên có chức trách khác nhau.
Năm giờ sáng.
Trời còn chưa sáng rõ, Diệp Bắc Minh từ Giang Nam chạy đến Long Đô với tốc độ nhanh nhất.
Bên ngoài đại doanh đội Huyền Cơ vô cùng nghiêm ngặt.
Tất cả xe cộ trong bán kính mười kilomet đều phải xếp hàng kiểm tra.
Trong vòng ba kilomet, không có giấy chứng nhận thì khó mà bước vào nửa bước.
Xe của Tô Mạc Già dừng trước một trạm gác trong vòng bán kính ba kilomet: “Tiểu sư bá, xe của tôi không đi vào được nữa”.
“Anh bình tĩnh một chút, tuy đội Huyền Cơ có thực lực yếu nhất trong ba đại doanh Long Hồn”.
“Nhưng nơi này là tổng bộ đội Huyền Cơ, một mình anh đi như vậy, sợ rằng…”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Cô ở đây đợi tôi”.
Tô Mạc Già còn muốn khuyên thêm một câu: “Tiểu sư bá…”
Diệp Bắc Minh đã đẩy mở cửa xe.
Đi về phía trạm gác trước mặt.
“Đứng lại!”
Binh sĩ mặc áo giáp phía trước chặn anh lại.
“Anh là ai?”
“Muốn làm gì?”
“Bên trong là trọng địa đội Huyền Cơ, người không nhiệm vụ cấm vào trong!”
Những người này rất khác với binh sĩ bình thường.
Từ khí thế phong thái cho thấy, họ xuất thân từ gia tộc võ đạo.
Diệp Bắc Minh trực tiếp lấy ra một huy hiệu hình rồng: “Thiếu soái Long Hồn, Diệp Bắc Minh!”
“Tôi muốn gặp lãnh đạo đội Huyền Cơ các anh, đưa một người đi!”
“Diệp Bắc Minh? Anh chính là Diệp Bắc Minh!”
Những người này sợ giật mình.
Hiển nhiên không ngờ Diệp Bắc Minh sẽ đến đây.
Cái tên Diệp Bắc Minh, bọn họ nghe như sấm rền bên tai!
Cả Long Hồn, mẹ kiếp, có ai mà không biết Diệp Bắc Minh!
Sau ba giây kinh ngạc.
Đột nhiên.
Một giọng nói truyền ra từ trong một phòng trực ban bên cạnh:
“Diệp Bắc Minh, cấm cậu vào trong!”
Một người đàn ông trung niên đi ra!
Diệp Bắc Minh từng gặp ông ta.
Chu Chính Quốc.
Lúc trước khi ở Kim Lăng, người này dẫn một tiểu đội Long Hồn đi bắt anh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...