Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
“Ông là ai?”
Diệp Bắc Minh nhảy xuống.
Ông cụ mỉm cười: “Diệp Lăng Tiêu”.
Diệp Bắc Minh kinh hãi: “Chiến thần số một Long Quốc, Diệp Lăng Tiêu?”
Lục Tuyết Kỳ cẩn thận kiểm tra cánh tay và bắp đùi của Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh nở nụ cười, để mặc cho bát sư tỷ kiểm tra, trong lòng cười ấm áp: “Bát sư tỷ, sao chị biết em đến Long Đô?”
“Em đó!”
Lục Tuyết Kỳ chìa ra một ngón tay gõ trán Diệp Bắc Minh.
“Em đến Long Đô, mấy sư tỷ ai mà không biết?”
“Nhưng lá gan em lớn thật!”
“Dám một mình xông vào Long Đô, cũng không sợ bị người ta bắt nạt”, Lục Tuyết Kỳ kéo tay Diệp Bắc Minh, bảo anh ngồi xuống.
Còn rất tự nhiên đứng sau Diệp Bắc Minh, chìa tay xoa bóp bả vai anh.
Diệp Bắc Minh vội vàng nói: “Bát sư tỷ, đừng như vậy, em không phải trẻ con”.
“Sao hả, ghét bỏ bát sư tỷ?”
Lục Tuyết Kỳ làm ra vẻ tức giận.
“Không có”.
Diệp Bắc Minh nói: “Sao em lại ghét bỏ bát sư tỷ chứ”.
“Vậy thì ngồi xuống, chị khai thông gân cốt giúp em”.
Trong giọng nói của Lục Tuyết Kỳ mang theo vẻ ngang ngược.
Diệp Bắc Minh chỉ có thể để mặc tay của bát sư tỷ hoạt động trên người anh!
Ngón tay của Lục Tuyết Kỳ liên tục chuyển động, vạch ra huyệt đạo của Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh có chút kinh ngạc, chân khí trong cơ thể mình lại di chuyển theo ngón tay của bát sư tỷ!
Vị trí đan điền nóng như lửa!
“Đây là?”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
“Tốc độ tu luyện của em quá nhanh, chị lo lắng gân mạch của em xảy ra vấn đề, vừa rồi chị đã khai thông tất cả khí huyệt của em rồi, yên tâm đi”.
“Bát sư tỷ, em cũng muốn!”, Vương Như Yên chạy tới.
“Em sang một bên đi”.
Lục Tuyết Kỳ cười mắng.
“Hừ, bát sư tỷ, chị thiên vị!”, Vương Như Yên nhăn mũi.
Lục Tuyết Kỳ cười đầy kiêu ngạo: “Vậy thì sao?”
Diệp Bắc Minh nói: “Bát sư tỷ, giúp em, em muốn tìm Diệp Minh Viễn, rất có thể ông ta chính là bố ruột của em”.
Này lời vừa thốt ra!
Trong nháy mắt đại sảnh yên tĩnh.
Hai người Lục Tuyết Kỳ và Vương Như Yên nhìn nhau, từ trong mắt đối phương nhìn thấy vẻ hoảng hốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...