Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
“Tiểu sư đệ, bắt đầu từ bây giờ, em chính là thiếu soái của Long Hồn!”, Lục Tuyết Kỳ túm tay Diệp Bắc Minh, bôi mực lên.
“Cộp!”
Đóng lên văn kiện đỏ.
“Người đâu, mang qua cho ông ta”.
Lục Tuyết Kỳ gọi người làm, sau khi lấy đi văn kiện đỏ, nhanh chóng rời đi.
Chân mày Diệp Bắc Minh nhướn lên: “Bát sư tỷ, chị đang đùa sao?”
“Thiếu soái của Long Hồn? Vừa rồi đó là văn kiện đỏ đấy, thứ này có thể tùy tiện thay đổi sao?”
“Không sao, yên tâm”, Lục Tuyết Kỳ xua tay, dáng vẻ không để ý.
Cô ấy kéo Diệp Bắc Minh đến phòng bên cạnh.
Một bàn đồ ăn đã chuẩn bị xong.
Ba chị em cùng nhau ngồi ăn cơm.
…
Ba mươi phút sau.
Trong phòng làm việc tại một nơi ở Long Đô, đèn thắp sáng chưng.
Một người đàn ông trung niên ngồi trước bàn làm việc.
“Lục đại soái đưa văn kiện đến cho ông”.
Thư ký Tiền cung kính đi vào.
Trong tay kẹp một tập văn kiện, dáng đứng nghiêm nghị!
“Để xuống đi”.
Người đàn ông nhàn nhạt nói.
“Ừ”.
Thư ký Tiền không dám nhiều lời, sau khi đặt tập văn kiện xuống, thận trọng lui ra khỏi phòng.
Năm phút sau, người đàn ông xử lý xong công việc, lúc này mới mở tập văn kiện ở trên bàn ra.
Mắt liếc nhìn văn kiện đỏ.
Khẽ ngẩn ra!
“Hả, sửa lại rồi?”
Người đàn ông thở dài, có chút bất đắc dĩ, trên mặt hiện vẻ tươi cười: “Aiz, thôi vậy, thiếu soái thì thiếu soái, dù sao cũng là chuyện sớm muộn”.
Một giây tiếp theo.
Người đàn ông cầm điện thoại trên bàn, gọi điện: “Bổ nhiệm Diệp Bắc Minh là thiếu soái Long Hồn! Đây là cơ mật tối cao, dưới đại soái, bất kỳ ai cũng không được biết”.
“Tất cả chờ đại hội quân võ kết thúc rồi nói sau”.
…
Sau khi cơm nước xong, Diệp Bắc Minh quay về chỗ ở bát sư tỷ đã sắp xếp.
Nằm ở trên giường, Diệp Bắc Minh không sao ngủ được.
“Lúc ở Giang Nam, mình có cảm giác thập sư tỷ không muốn cho mình điều tra thân thế của bản thân”, Diệp Bắc Minh lẩm bẩm.
“Vào Long Đô, bây giờ mình lại có cảm giác bát sư tỷ hình như cũng ngăn cản mình điều tra thân thế của bản thân”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...