Uy Hoàng và các đại thần vẫn không biết Diệp Bắc Minh đã xông vào.
Lúc này.
Trong đại điện hoàng cung.
Một vị đại thần bước ra: “Bệ hạ, người Long Quốc quá hống hách rồi!”
“Người Long Quốc lại dám xông vào tập đoàn Nhuyễn Ngân, chúng ta có thể làm ầm ĩ chuyện này lên”.
“Sợ rằng không phải hành vi của một người, không có bất kỳ ai dám xông vào tập đoàn Nhuyễn Ngân! Chắc chắn là quan chức Long Quốc sai khiến!”
“Chuyện này, nhất định phải truyền đi khắp quốc tế, cho toàn thế giới biết bộ mặt của Long Quốc!”
“Đến lúc đó, hành vi của Long Quốc sẽ bị toàn thế giới chỉ trách, khiến hình tượng của Long Quốc xây dựng mấy năm nay sụp đổ!”
“Chém giết nhiều người như vậy trong thành phố thủ đô hiện đại hóa, tuyệt đối là hành vi của loài cầm thú!”
“Đúng thế!”
“Thần tán thành!”
“Thần cũng tán thành!”
Rất nhiều đại thần Đông Doanh đứng ra, lần lượt nói tán thành.
Bỗng nhiên.
Một giọng nói băng lạnh vang lên.
“Cầm thú? Chẳng lẽ bản thân Đông Doanh các ông không phải là cầm thú sao?”
Vang vọng khắp cả đại điện!
Soạt!
Trong tích tắc, tất cả đại thần nội các trong đại điện đều chấn hãi quay đầu.
Đây là hoàng cung của Uy Hoàng đấy!
Ai mà to gan như vậy, dám xông vào đây?
Chỉ thấy một thanh niên trẻ đi đến, trong tay xách một cái đầu.
‘Phập’ một tiếng vứt ra, đập xuống sàn nhà đại điện.
“Suýt! Kido Oishi!”
Mọi người nhận ra chủ nhân của cái đầu này.
Vù!
Cả đại điện xôn xao.
Tất cả đại thần nội các đều đứng bật dậy, sượt sượt lùi lại!
Một đám võ sĩ xông ra, chặn giữa Diệp Bắc Minh và các vị đại thần cùng Uy Hoàng.
Diệp Bắc Minh chắp hai tay sau lưng tiến vào như đi ở chỗ không người.
“Cậu là ai?”
“To gan!”
Các đại thần đều quay đầu, tức giận nhìn Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh thản nhiên lên tiếng: “Diệp Bắc Minh, cũng chính là người Long Quốc xông giết vào tập đoàn Nhuyễn Ngân mà các ông nói”.
“Cái gì?”
“Là cậu!”
“Sượt!”
Cả đại điện hoàng cung đang xôn xao sôi sục, lập tức yên tĩnh.
Tất cả các đại thần đều lạnh sống lưng.
Uy Hoàng sầm mặt: “Diệp Bắc Minh?”
“Hành cung của bản hoàng có mười ngàn quân tinh nhuệ trấn thủ, cậu… làm sao vào được?”
Diệp Bắc Minh tùy ý trả lời: “Mười ngàn quân tinh nhuệ của ông bị tôi giết hết rồi”.
“Không thể nào!”
Uy Hoàng trừng mở to con mắt.
Giống như gặp quỷ!
Mười ngàn quân tinh nhuệ bị thanh niên trước mặt này giết rồi?
Đùa gì vậy!
Cho dù là mười ngàn con heo, cũng phải một ngày một đêm mới giết hết được!
Uy Hoàng lạnh giọng nói: “Ishimichi đâu?”
“Ông ta là kiếm hoàng của Đông Doanh, cường giả tuyệt đỉnh đứng thứ hai mươi hai trên bảng xếp hạng tông sư Á Châu!”
“Tại sao ông ta không ngăn cản cậu?”
“Đợi đã, chẳng lẽ… Ishimichi phản bội ư?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Người mà ông nói, muốn đánh lén tôi, vậy mà không đỡ nổi một kiếm của tôi, chết rồi”.
“Cái gì?”
Vẻ mặt Uy Hoàng biến sắc.
Lắc đầu nói: “Không thể nào!”
“Tuyệt đối không thể nào!”
Những đại thần đó cũng đều lên tiếng: “Ăn nói bừa bãi!”
“Nói xằng nói bậy!”
“Người đâu, bắt hắn lại cho ta!”
Cấm vệ quân trong đại điện chuẩn bị ra tay.
Bỗng nhiên.
“Báo, bệ hạ, có người xông vào hành cung!”
“Báo, bệ hạ, toàn bộ mười ba ngàn chín trăm bảy mươi hai cấm vệ quân đã chết sạch!”
“Báo, bệ hạ, Ishimichi đại nhân chết rồi!”
“Báo, bệ hạ… có thích khách!”
Từng tiếng bẩm báo liên tiếp vang lên.
Tĩnh lặng như cái chết!
Da mặt của mọi người trong đại điện đều co giật mạnh.
Tất cả đều là thật!
Bây giờ báo cáo thì có tác dụng gì?
Người ta đã xông vào trong đại điện rồi!
Uy Hoàng không hổ là vua một nước, ông ta mau chóng bình tĩnh lại.
Chậm rãi ngồi xuống: “Người Long Quốc, cậu làm vậy có mục đích gì?”
Diệp Bắc Minh quát một tiếng: “Tôi cho ông ngồi xuống chưa? Đứng lên nói chuyện!”
“Cậu!”
Uy Hoàng nổi giận: “Khẩu khí lớn thật đấy!”
Soạt!
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, đến trước bảo tọa của Uy Hoàng.
Tóm Uy Hoàng vứt xuống khỏi bảo tọa.
Tự ngồi xuống.
Một chân dẫm lên lồng ngực Uy Hoàng!
Một cảm giác khó thở truyền đến!
“Bệ hạ!”
“Diệp Bắc Minh, thả bệ hạ ra!”
“Ngu xuẩn, Diệp Bắc Minh, mày có biết mày đang làm gì không? Hỗn xược!”
Những đại thần Đông Doanh này đều sợ đến thộn người.
Tức giận quát lên!
Ông ta là Uy Hoàng đó!
Tượng trưng tinh thần của cả đảo quốc Đông Doanh, hoàng đế chí cao vô thượng!
Lúc này.
Vậy mà lại bị một người Long Quốc dẫm dưới chân?
Đối phương còn ngồi trên bảo tọa của hoàng đế!
Tất cả mọi người đều không thể chấp nhận sự thực này.
Soạt! Soạt! Soạt!
Trong tích tắc, đại diện xuất hiện ba võ giả Đông Doanh!
Hai võ hoàng trung kỳ!
Một võ hoàng đỉnh phong!
Bọn họ xông vào từ bên ngoài đại điện với tộc độ nhanh nhất.
Võ hoàng đỉnh phong đó quát lớn: “Tên nhóc ngu dốt, thả bệ hạ ra!”
Ba người kinh hãi nhìn đến muốn nứt cả mắt, vẻ mặt đầy phẫn nộ!
Bọn họ vẫn luôn canh gác xung quanh đại điện.
Hôm nay lại tính nhầm!
Vốn không ngờ tốc độ của Diệp Bắc Minh lại nhanh như vậy!
Chỉ trong chớp mắt thôi đã xuất hiện trước người Uy Hoàng!
Uy Hoàng hơi căng thẳng, nhưng vẫn coi là bình tĩnh: “Diệp Bắc Minh, cậu đang đùa với lửa đấy!”
“Tôi là hoàng đế của Đông Doanh, cậu làm thế này với tôi, đã là một người chết rồi!”
Uy Hoàng đang uy hiếp!
“Uy hiếp tôi ư?”
Diệp Bắc Minh cười: “Xem ra ông vẫn không biết mình đang trong hoàn cảnh thế nào?”
Anh dẫm mạnh xuống.
Rắc rắc!
Một tiếng giòn tan.
Xương sườn của Uy Hoàng trực tiếp gãy rạn.
Cơn đau khiến khuôn mặt già của ông ta méo mó: “A…”
“Bệ hạ!”
“Đáng chết!”
“Khốn khiếp!”
“Diệp Bắc Minh!”, mọi người trong đại điện đều sắp phát điên, con ngươi như muốn lồi ra.
Cùng lúc đó.
Vô số cấm vệ quân chạy đến, bao vây chặt kín cả đại điện không lọt một giọt nước!
Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng: “Người của ông ồn ào quá, ông bảo bọn họ câm miệng đi”.
Rắc rắc!
Anh lại dẫm mạnh xuống.
“A!”
Uy hoàng kêu thảm một tiếng.
Tất cả mọi người hít khí lạnh!
Một cái chân của Uy Hoàng lại bị Diệp Bắc Minh dẫm nát!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...