Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Ầm ầm!
Tiếng nổ vang lên, đống phế tích kia bắt đầu chấn động kịch liệt!
“Có động tĩnh!”
“Cái gì?”
“Chẳng lẽ…”
Tất cả mọi người đồng thời ngẩng đầu, nhìn về phía đống đổ nát kia!
“Tiểu sư đệ!”
“Thật tốt quá, tôi biết ngay tiểu sư đệ sẽ không chết mà!”
Đám người Khương Tử Cơ, Vương Như Yên, Liễu Như Khanh, hoàng hậu Hồng Đào vô cùng vui mừng!
Hạ Nhược Tuyết cũng đột ngột quay đầu, nhìn về đống đổ nát.
Lãnh Nguyệt và Sát Chủ lập tức tỉnh táo lại: “Minh Nhi, nhất định là Minh Nhi!”
Một giây sau.
Một bóng người lao ra khỏi đống phế tích, có vẻ chật vật.
Vẻ mặt của mọi người cứng lại!
Mã trưởng lão vỗ vỗ ngực: “Hóa ra là Uyển Nhi cô nương, tôi còn tưởng là Diệp Bắc Minh chứ!”
Vương trưởng lão thở phào nhẹ nhõm.
Ân Hồng Mai âm thầm lau đi mồ hôi lạnh: “Tôi đã nói rồi, tên chó chết kia sao có thể sống sót!”
Mã trưởng lão vội vàng hỏi lại: “Uyển Nhi cô nương, Diệp Bắc Minh kia đâu?”
Đôi mắt Nam Cung Uyển mê mang: “Diệp Bắc Minh… Anh ta…”
Cô ấy quay đầu nhìn thoáng qua đống đổ nát: “E rằng anh ta không ra được”.
Ánh mắt đám người Hạ Nhược Tuyết, Khương Tử Cơ, Vương Như Yên, Liễu Như Khanh, hoàng hậu Hồng Đào, Lãnh Nguyệt, Sát Chủ từ hy vọng biến thành tuyệt vọng!
Giờ phút này, tâm trạng của các cô như ngồi tàu lượn siêu tốc.
Trong nháy mắt rơi từ đỉnh cao xuống đáy cốc!
“Không!”
Mấy người tuyệt vọng kêu lên.
Hạ Nhược Tuyết đứng ở cạnh hồ dung nham nóng bỏng, nhợt nhạt cười một tiếng: “Ha ha, Bắc Minh, em đi cùng anh đây”.
“Em không có thân phận vị hôn thê như Nhược Giai, cũng không có phúc phận có thể sinh con cho anh như Tôn Thiến”.
“Điều em có thể làm, chỉ là đi cùng anh trên đường xuống hoàng tuyền…”
Cô ấy nhắm mắt lại!
Thân thể mềm mại nhảy xuống hồ dung nham!
…
“Nhược Tuyết, đừng mà!”
Đám người Khương Tử Cơ la lên.
Một giây sau.
Ầm!
Đống phế tích tháp Phù Đồ truyền ra một tiếng vang rung trời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...