Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chu Hoàng vô cùng kích động, tiện tay lấy ra một chiếc hộp gỗ: “Anh Diệp, đây là một cây dược liệu mười ngàn năm, hy vọng anh không từ chối”.
“Lôi Đình Diệp mười ngàn năm? Đồ tốt!”
Diệp Bắc Minh cũng không khách sáo, tiện tay nhận lấy.
“Cáo từ!”
Chu Hoàng quay người bỏ đi.
Diệp Bắc Minh nhìn bóng lưng của Chu Hoàng, vẻ mặt hơi kỳ dị: “Cô Chu, đợi đã!”
“A? Sao thế?”
Chu Hoàng dừng lại, nghi hoặc nhìn Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh hơi lúng túng: “Việc đó… tốt nhất cô thay chiếc váy rồi ra về, nếu không…”
Anh chỉ vào váy của Chu Hoàng.
“Váy? A?”
Chu Hoàng hơi nghi hoặc, sờ lên váy.
Chỉ thấy tà váy phía sau ướt một mảng!
“A!”
Chu Hoàng ngượng ngùng hét lên, cô ta bỗng nhiên giậm chân, bụm mặt chạy đi.
…
Chu Hoàng tìm một nơi không người thay một cái váy khác, lúc này mới rời khỏi Nguyệt Phong.
“Tiểu thư, tên Diệp Bắc Minh kia đâu?”
Lão Võ canh giữ ở lối vào Nguyệt Phong, nhìn thấy Chu Hoàng đi xuống thì nhanh chóng tiến lên.
Chu Hoàng lắc đầu: “Anh ta không đi ra ngoài cùng với tôi”.
…
Đôi mắt Lão Võ lập tức trở nên lạnh lẽo: “Tên Diệp Bắc Minh này thật không biết điều, bảo anh ta đi đến gia tộc Thượng Cổ cứu người mà còn dám không đồng ý?”
“Tiểu thư, để tôi tự mình ra tay, tôi không tin tên này sẽ không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ!”
Nói xong, Lão Võ muốn xông vào Nguyệt Phong.
Chu Hoàng ngăn cản Lão Võ: “Lão Võ, ông làm gì vậy?”
Giọng nói lạnh như băng của Lão Võ vang lên: “Đương nhiên là đi bắt Diệp Bắc Minh về nhà họ Chu!”
“Không thể!”
“Tiểu thư!”
“Lão Võ, bố tôi từng nói rồi, lần này ông sẽ toàn quyền nghe tôi chỉ huy!”
Gương mặt xinh đẹp của Chu Hoàng lạnh đi!
“Nhưng nếu tên này đã không đồng ý ra tay cứu người, vậy thì còn khách sáo với anh ta làm cái gì?”, Lão Võ nóng tính đáp.
Chu Hoàng hỏi lại: “Ai bảo anh ta không đồng ý cứu người?”
Lão Võ sững sờ: “Anh ta đã đồng ý?”
Chu Hoàng gật gật đầu: “Anh ta đã đồng ý, có điều cần bố tôi tự mình đến tìm anh ta!”
“Cái gì?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...