Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
“Diệt Tuyệt Thượng Nhân?”
“Diệt Tuyệt Thượng Nhân cảnh giới Thánh chủ hậu kỳ chết rồi?”
“Diệp cuồng nhân đã giết một người cảnh giới Thánh chủ hậu kỳ?”
“Vãi! Sau này Thanh Huyền Tông còn có ai dám chọc vào Diệp cuồng nhân đây!”
Toàn bộ hàng triệu đệ tử của Thanh Huyền Tông đều giữ tư thế há hốc miệng!
Dường như sắp rớt cả cằm!
Hạ Nhược Tuyết hơi thộn người, cô ấy biết rõ thực lực của Diệt Tuyệt Thượng Nhân, thế mà bà ta lại chết như vậy?
Ánh mắt Tô Thanh Ca nhìn Diệp Bắc Minh hoàn toàn thay đổi!
Tiêu Nhã Phi nuốt nước miếng: “Chị, đây là thật sao? Anh Diệp đã giết một người cảnh giới Thánh chủ hậu kỳ?”
Trong đôi mắt Tiêu Dung Phi đầy chấn hãi, gật đầu: “Là thật đấy!”
“Sát phạt quyết đoán, mới là tiểu sư đệ!”
Mấy người Khương Tử Cơ, Lục Tuyết Kỳ, Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Liễu Như Khanh ánh mắt rực lửa!
…
Lúc Diệt Tuyệt Thượng Nhân chết, ở Hậu Sơn Thần Kiếm Môn.
Sâu trong động phủ cổ xưa có một tiếng gào thét xé gan xé phổi vang lên: “Em gái! Không! Không!”
Khí tức đáng sợ cuồn cuộn, cả Thần Kiếm Môn chấn rung!
Chấn kinh nhìn về phía Hậu Sơn.
Một đám mây đen từ Hậu Sơn vụt ra, bên trong thấp thoáng ẩn hiện một bóng hình ông lão như ác quỷ: “Em gái, anh trai nhất định báo thù cho em!”
“Bất luận là ai giết em, lão quỷ Hắc Sơn này nhất định phải ăn thịt hắn, uống máu của hắn, nghiền xương cốt hắn thành tro bụi!”
…
Dưới con mắt của mọi người, Diệp Bắc Minh đến trước Hạ Nhược Tuyết: “Nhược Tuyết, chúng ta đi thôi”.
“Ừm!”
Hạ Nhược Tuyết kéo tay của Diệp Bắc Minh.
Tô Thanh Ca rất ngưỡng mộ, cô ta hy vọng cô gái đó là cô ta!
Tiêu Nhã Phi thầm thề rằng sẽ có một ngày phải trở thành người phụ nữ của Diệp Bắc Minh!
Đám người Khương Tử Cơ đi theo sau Diệp Bắc Minh, định rời đi.
Hàng triệu đệ tử có mặt chủ động nhường ra một lối đi, mặc cho bọn họ rời đi!
Cho dù là mấy thái thượng trưởng lão cao cao tại thượng, vẫn chìm trong chấn hãi.
Diệp Bắc Minh đã giết Diệt Tuyệt Thượng Nhân?
Thật đúng là kinh thiên động địa, quỷ thần cũng phải khóc!
Chu Hoàng nhanh chóng tiến lên: “Anh Diệp, anh đợi đã, tôi tìm anh có chút chuyện…”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Bất kể chuyện gì, đợi tôi xử lý xong chuyện riêng của tôi rồi nói”.
Chu Hoàng ngẩn người, không nói gì.
Lão Võ ở một bên cau mày: “Cậu thanh niên, cậu ngông cuồng cũng thôi đi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...