Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
“Tại sao lại như vậy, người Thanh Huyền Tông giết Ô Đạo Nguyên trưởng lão?”
Cả triệu đệ tử kịch liệt thảo luận.
Vẻ mặt Lãnh Nguyệt có vài phần mất tự nhiên, nhìn thoáng qua phía Diệp Bắc Minh!
Thân thể mềm mại của Tô Thanh Ca run lên, căng thẳng!
…
Sắc mặt Diệp Bắc Minh hơi chấn động: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, chẳng lẽ tôi bị phát hiện?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: “Hẳn là không có khả năng, ngoài Tô Thanh Ca ra, cậu đã giết hết toàn bộ rồi!”
“Trừ phi cô ta mật báo, nếu không không thể có ai biết là cậu làm!”
Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng gật đầu: “Tô Thanh Ca chắc sẽ không nói cho người khác”.
Mã trưởng lão giật nảy mình: “Ô trưởng lão, ông nói chuyện phải chịu trách nhiệm!”
“Chính xác, nếu thật sự là người trong tông môn làm, tính chất của chuyện này sẽ thay đổi!”
“Ô trưởng lão, ông có chứng cứ gì không?”
Mấy vị Thái Thượng trưởng lão khác nhìn qua.
Ô Đạo Hành nhìn về phía Tần Hồng Tụ đứng một bên: “Hồng Tụ cô nương, xin mời!”
“Là Tần sư tỷ của Thú phong!”
“Người của Thú phong luôn luôn thần bí, mặc dù cùng thuộc Thanh Huyền Tông nhưng rất ít qua lại với trong tông môn!”
“Nghe nói Tần sư tỷ có thể điều khiển trên trăm con ma thú chiến đấu, thực lực tổng hợp xếp hạng ba trên bảng xếp hạng Thanh Huyền!”
Mọi người thấp giọng bàn bạc.
Tần Hồng Tụ đi lên trước, lấy Sưu Thần Thử ra.
Cô nàng giải thích với mọi người: “Vật này tên là Sưu Thần Thử…”
Trong chớp mắt trông thấy Sưu Thần Thử, tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Hỏng rồi nhóc, đây là Sưu Thần Thử!”
Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Sưu Thần Thử thì sao vậy?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Đây là một loại ma thú đặc thù vô cùng hiếm thấy, mặc dù nó chỉ là ma thú cấp sáu”.
“Nhưng lại có khứu giác cực kỳ khủng bố, thứ nó ngửi không phải mùi hương, mà là thần hồn!”
“Thần hồn?”
Diệp Bắc Minh nghi hoặc.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngưng trọng trả lời: “Giải thích với cậu thế này đi, cách thức tìm người của vật này giống với tôi, đều là sử dụng thần hồn!”
“Lúc tôi tìm kiếm mẹ cậu và mấy người Tôn Thiến, tôi đã dùng hơi thở của thần hồn!”
“Sưu Thần Thử cũng có thể cảm nhận được hơi thở thần hồn của cậu, chỉ cần cậu từng đi qua hiện trường tử vong của Ô Đạo Nguyên, dù cậu có đeo mặt nạ nó cũng có thể cảm giác được!”
Nghe được lời giải thích này, đôi mắt Diệp Bắc Minh lập tức trầm xuống.
Trên đài cao.
Tần Hồng Tụ cũng giải thích xong.
Lãnh Nguyệt không nhịn được mà biến sắc, lại một lần nhìn về vị trí của Diệp Bắc Minh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...