Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Đồng tử co lại: “Làm sao có thể chứ? Thực lực của Minh Nhi có thể giết Thánh Vương sơ kỳ, đã khiến người ta bất ngờ rồi!”
“Cậu ta còn có thể giết Thánh Chủ? Thực lực của Ô Đạo Nguyên kém hơn mình một chút, lại thêm Hình Sư, tuyệt đối mạnh hơn mình”.
“Nếu Minh Nhi có thể giết chết hai người cùng lúc, chẳng phải ngay cả mình cũng không phải là đối thủ của cậu ta?”
Lãnh Nguyệt sượt một cái đứng bật dậy.
Đi đi lại lại trong đại điện!
Cuối cùng.
Bà ta hít sâu một hơi: “Không được, mình phải đi hỏi Minh Nhi!”
…
Trong không gian tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Khu vực thời gian tầng thứ mười!
Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long, điên cuồng chém giết với hình nộm!
Sau khi anh bị hình nộm chém giết mấy trăm lần liên tiếp, cuối cùng giết hình nộm bằng một đòn.
“Vù!”
Diệp Bắc Minh mệt đến hư yếu, thở hổn hển.
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cảm thấy thế nào?”
Diệp Bắc Minh ngồi dưới đất: “Vô cùng sảng khoái!”
“Lần chiến đấu này kết thúc, cậu có gì tâm đắc?”
Diệp Bắc Minh trả lời: “Tôi phát hiện đẳng cấp của võ giả không phải là vấn đề, chỉ cần có đủ sức mạnh, tốc độ, hoàn toàn có thể giết kẻ địch hơn mấy cảnh giới lớn!”
“Đúng thế”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẳng định trả lời: “Đẳng cấp của võ giả chỉ phân theo sức mạnh thôi, nếu cậu có đủ sức mạnh, cho dù cậu chỉ là một võ giả bình thường thì đã làm sao?”
“Cậu mới là cảnh giới võ thần, tại sao có thể giết Thánh Vương đỉnh phong, thậm chí là Thánh Chủ?”
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lúc: “Bởi vì ông cho tôi sức mạnh”. . 𝐓ruyện hay luôn có 𝑡ại { 𝐓r𝑼𝑚𝐓ruy 𝒆n.vn }
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhả ra một chữ: “Sai!”
“Ồ?”
Diệp Bắc Minh ngẩn người
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tiếp tục lên tiếng: “Không phải tôi cho cậu sức mạnh, mà là sức mạnh của bản thân cậu”.
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lát, hiểu ra: “Đúng, là sức mạnh của bản thân tôi”.
“Chỉ là dưới sự hỗ trợ của ông, tôi bùng phát tất cả sức mạnh ra một lần!”
“Cho nên, sau mỗi lần tôi chiến đấu vượt cấp, sức mạnh cả người đều bị rút sạch”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Đúng thế, cậu hiểu rất nhanh”.
“Không biết bây giờ cậu có cảm ngộ khác không?”
Diệp Bắc Minh cau mày.
Ngồi khoanh hai chân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...