Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
“Chúng tôi bảo cô quay về, cô đi theo là được rồi, hiểu không?”
“Cô không có tư cách, không có năng lực, cũng không có khả năng từ chối! Hiểu không?”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh sầm xuống.
Đẩy cửa đi vào!
Mấy vị sư tỷ đều có mặt.
Ngoài trừ bọn họ, hai thanh niên một nam một nữ khác cũng quay đầu nhìn!
Hai người đều là Thánh Vương trung kỳ!
Đạm Đài Yêu Yêu cắn môi đỏ, đứng ở vị trí chính giữa đại sảnh cúi đầu.
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Tiểu Yêu tỷ tỷ, sao thế?”
Đạm Đài Yêu Yêu quay đầu, trong đôi mắt đầy nước mắt: “Không… không sao…”
Trong lòng Diệp Bắc Minh bùng phát ra một luồng ý lạnh như băng: “Bọn họ ức hiếp tỷ à?”
“Cậu nhóc, cậu là ai?”
Người đàn ông trẻ đó nhìn qua, liền bật cười: “Ha ha ha, cảnh giới võ thần!”
“Muốn dọa chết người hả?”
Diệp Bắc Minh chẳng thèm nhìn đến người này, tiến lên lau nước mắt cho Đạm Đài Yêu Yêu: “Tiểu Yêu tỷ tỷ, đã xảy ra chuyện gì?”
Đạm Đài Yêu Yêu không muốn nói nhiều.
“Ngũ sư tỷ, có chuyện gì?”
Diệp Bắc Minh nhìn sang Khương Tử Cơ.
Trong đôi mắt Khương Tử Cơ lóe lên vẻ lo lắng, chỉ vào người đàn ông đó: “Anh ta tên là Đạm Đài Trần, cô gái đó tên là Đạm Đài Lâm, bọn họ tự xưng đến từ gia tộc Đạm Đài!”
“Gia tộc Đạm Đài?”
Diệp Bắc Minh cau mày.
Đạm Đài Trần cười chế nhạo: “Gia tộc Đạm Đài gia tộc thượng cổ, làm sao?”
“Hiểu biết nông cạn quá rồi đấy? Chưa từng nghe nói sao?”
“Ầy, cũng phải, một võ thần nhỏ bé như cậu, làm sao có thể nghe nói đến gia tộc Đạm Đài chứ!”
Đạm Đài Lâm cau mày: “Đạm Đài Trần, chúng ta đến để đưa Đạm Đài Yêu Yêu về, đừng gây chuyện!”
Đạm Đài Trần tỏ vẻ mặt khinh bỉ: “Một võ thần thôi, tôi nói chuyện với hắn đã là cho hắn thể diện rồi!”
Diệp Bắc Minh tiếp tục hỏi: “Ngũ sư tỷ, bọn họ đến đây có mục đích gì?”
Khương Tử Cơ giải thích: “Bọn họ nói Lục sư muội là người của gia tộc Đạm Đài, trước đây lưu lạc bên ngoài, bây giờ phải quay về gia tộc!”
Diệp Bắc Minh nhìn sang Đạm Đài Yêu Yêu: “Tiểu Yêu tỷ tỷ, tỷ muốn quay về không?”
Đạm Đài Yêu Yêu lắc đầu, vốn không muốn quay về gia tộc Đạm Đài!
Từ nhỏ cô ấy là trẻ mồ côi, vẫn luôn lưu lạc bên ngoài.
Sau khi được Diệp Thanh Lam cứu, bèn đến Côn Luân Hư học võ!
Cô ấy không hề có ấn tượng gì với gia tộc Đạm Đài này.
Đạm Đài Trần cười lạnh lùng một tiếng: “Cô không có tư cách không muốn, hiểu không?”
Vừa dứt lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...