Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Ầm!
Một lực lượng mạnh mẽ bộc phát ra từ trong cơ thể Diệp Bắc Minh.
Tay anh cầm Thần Ma Liêm Đao quét ngang!
Phụt!
Lão giả Thánh Vương nói chuyện không hề có cơ hội phản ứng, chỉ cảm thấy cổ mát lạnh, đầu bay lên cao!
Diệp Bắc Minh nở một nụ cười như Tử thần: “Giết chóc, bắt đầu!”
“Ngũ trưởng lão!”
Nhìn thấy đầu người bay lên, tất cả mọi người có mặt kinh hãi kêu lên một tiếng!
Trái tim sợ đến suýt nổ tung, ông ta là Thánh Vương hậu kỳ đó!”
Vậy mà ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có?
Một Thánh Vương khác mặt biến sắc: “Mày là ai?”
“Mà dám giết trưởng lão của Thanh Huyền Tông, nơi này cách Thanh Huyền Tông chưa đến trăm dặm…”
Diệp Bắc Minh dậm chân, mặt đất ầm ầm vang lên một tiếng.
Trượt đến trước người kẻ này, chém ngang Thần Ma Liêm Đao trong tay!
“Muốn chết hả!”
Vị Thánh Vương này gầm thét lên một tiếng, trong tay xuất hiện một thanh bảo đao, chém lên Thần Ma Liêm Đao!
Khoảnh khắc hai bên đập vào nhau, bảo đao bị chém làm đôi!
Phụt!
Liền sau đó.
Vị Thánh Vương này chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, hoàn toàn mất đi ý thức!
“Suýt!”
Đám người Bạch Chính Đức hít sâu một hơi lạnh, không nhịn được lùi lại.
Còn chưa đến mười giây, người trước mắt đã giết hai Thánh Vương?
“Anh bạn này, giữa chúng ta có phải có hiểu lầm gì không?”
“Chúng tôi là trưởng lão của Thanh Huyền Tông, không có ác ý với cậu!”
Hai Thánh Vương toát mồ hôi lạnh, sượt sượt sượt lùi lại.
Soạt!
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, tốc độ nhanh đến không thể tin nổi, trong chớp mắt xuất hiện trước hai người.
Thần Ma Liêm Đao vô tình chém đứt cổ của hai người!
Hai người cảnh giới Thánh Vương vẫn không có cơ hội phản kháng!
“Suýt!”
Đám người còn lại kinh hồn bạt vía.
Bạch Chính Đức quát lên một tiếng: “Đi thôi, mau về Thanh Huyền Tông!”
Mọi người không hề do dự, quay người định bỏ chạy.
“A!”
Một tiếng kêu thảm vang lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...