Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Một người đàn ông đeo mặt nạ đen xì, mặc áo khoác màu đen, tay cầm Liêm Đao quỷ dị từ bóng tối đi ra!
“Là cậu?”
Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, Lôi Mặc Dương kinh ngạc!
Sau đó, bình tĩnh lại!
Dù sao khí tức của Diệp Bắc Minh thể hiện ra mới là võ thần sơ kỳ, còn phía ông ta có mười mấy cao thủ Thánh Cảnh!
Tô Thanh Ca cũng không ngờ Diệp Bắc Minh sẽ xuất hiện, cô ta phản ứng lại hét lớn: “Cậu Diệp, chạy đi! Cậu mau chạy đi!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Tình hình của cô hình như không ổn lắm”.
Tô Tuyết Vy lướt nhìn Diệp Bắc Minh một cái, lạnh giọng hỏi: “Lão Lôi, tên nhóc này là ai?”
Lôi Mặc Dương giải thích: “Cô ba, tên nhóc này tên là Diệp Phong!”
Tô Thanh Ca vì cậu ta mà đến thành Tần Dương mượn nguyên, còn có một chuyện, thuật luyện đan của tên nhóc này rất khủng bố!”
“Cậu ta có thể luyện chế đan dược trị thương Thánh phẩm!”
“Ồ?”
Đôi mắt của Tô Tuyết Vy sáng lên.
Kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh: “Diệp Phong, anh thực sự có thể luyện chế đan dược trị thương thánh phẩm ư?”
“Tôi cho anh một cơ hội, bắt đầu từ bây giờ, thần phục tôi!”
“Tôi bảo đảm anh có thể tôi sẽ cho anh lợi ích gấp đôi so với lợi ích anh có được từ Tô Thanh Ca!”
Diệp Bắc Minh chẳng thèm nhìn đến Tô Tuyết Vy.
Bước ra một bước, trực tiếp xuất hiện trước Tô Thanh Ca.
“Cô bị gãy hai chiếc xương sườn, tôi nối xương cho cô trước!”
Nói xong, anh đưa một tay ra, thò về phía lồng ngực của Tô Thanh Ca!
Tô Thanh Ca đỏ mặt: “Cậu… rốt cuộc cậu có nghe lời tôi không?”
“Tôi bảo cậu mau đi đi, cậu còn…”
Một cánh tay đã chạm vào lồng ngực của cô ta!
“A!”
Tô Thanh Ca kinh hãi kêu một tiếng, cơ thể mềm nhũn!
Bàn tay đó ấn nhẹ một cái!
Rắc một tiếng giòn tan.
Xương sườn bị gãy trở về vị trí cũ!
Sau đó.
Diệp Bắc Minh lại lấy ra hai viên đan dược cho Tô Thanh Ca uống!
Tô Thanh Ca cảm thấy một luồng sức mạnh cường mạnh từ đan điền bùng phát ra, dược lực chui vào các chỗ khác trong cơ thể, thương tích lại hồi phục bảy tám phần.
Đan dược thật thần kỳ!
Cô ta kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh một cái: “Cậu Diệp, cậu còn biết y thuật ư?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Biết một chút”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...