Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Bà ta cau chặt mày, đi đi lại lại trong cung điện.
Cuối cùng.
Ánh mắt bà ta sầm xuống, nhìn Diệp Bắc Minh: “Minh Nhi, sau này đừng đi theo con đường đạo tàn sát này nữa!”
Diệp Bắc Minh cũng cau mày: “Dì Nguyệt, tại sao?”
Giọng của Lãnh Nguyệt vô cùng nghiêm trọng: “Trong cơ thể con chảy máu dòng ma tộc, ma tộc vô cùng khát máu!!”
“Theo lý mà nói, đạo tàn sát là một loại võ đạo vô cùng hợp với con!”
“Nhưng con vẫn chưa thức tinh ma huyết đang chảy trong cơ thể!”
“Một khi con thức tỉnh ma huyết, dì sợ con sẽ không kiểm soát được lòng tàn sát của mình”.
“Đến lúc đó…”
Lãnh Nguyệt vẫn chưa nói hết.
Diệp Bắc Minh trực tiếp hành động!
Anh khởi động con mắt thần ma!
Ma huyết trong cơ thể sôi sục.
Trong tích tắc.
Cả cung điện lập tức tràn đầy ma khí vô tận!
Một vùng tối tăm!
Giống như tiến vào ngày tận thế!
Lãnh Nguyệt kinh hãi, không dám tin nhìn Diệp Bắc Minh: “Con… con đã thức tỉnh ma huyết?”
“Đúng thế”.
Diệp Bắc Minh gật đầu.
“Làm sao có thể!”
Lãnh Nguyệt kinh hãi kêu một tiếng, giống như gặp ma.
Bà ta tiến lên một bước, kiểm tra kỹ Diệp Bắc Minh.
Nhìn trái, nhìn phải!
Phát hiện Diệp Bắc Minh thần trí bình thường, không có hiện tượng nhập ma!
Không những vậy, còn có thể kiểm soát ma khí một cách hoàn hảo!
“Việc này…”
Lãnh Nguyệt kinh ngạc ngẩn người, cuối cùng chấp nhận sự thực này: “Minh Nhi, con… con thực sự quá nghịch thiên rồi!”
“Dì còn lo lắng nếu con tiếp tục đi theo đạo tàn sát, sẽ kích phát hung tính trong cơ thể!”
“Bây giờ xem ra, sau khi con học đạo tàn sát, lại không hung ác và tàn sát như ma tộc!”
“Ngược lại, ma huyết của con lại hỗ trợ thêm cho đạo tàn sát!”
Lúc này.
Lãnh Nguyệt giống như nhìn thấy một bảo bối tuyệt thế!
Trong mắt phát ra tinh quang, nhìn Diệp Bắc Minh không chớp mắt.
“Minh Nhi, đi thôi, theo dì đến một nơi!”
Lãnh Nguyệt hít sâu một hơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...