Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Một luồng sát khí âm lạnh truyền đến!
Chu Long Hổ nuốt nước miếng, kinh sợ cúi đầu: “Lão Thạch, ông nói đúng…”
Mọi người đều ngẩn người!
Mẹ kiếp, lão ta là ai?
Mà lại dám uy hiếp Tam vương gia?
“Khà khà khà!”
Lão Thạch cười quái dị mấy tiếng, vỗ lên mặt của Chu Long Hổ: “Coi như ông nghe lời, cút đi!”
Sượt sượt sượt!
Chu Long Hổ lùi lại mười mấy bước, được người khác đỡ mới không bị ngã.
Liền sau đó.
Ánh mắt âm lạnh của lão Thạch sầm xuống, tham lam nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Cậu nhóc, chỉ cần cậu nói cho tôi biết cậu ngưng tụ tổ long pháp tướng bằng cách nào”.
“Những người ở đây, ngoại trừ Chu Long Hổ ra, thì tôi giúp cậu giết hết toàn bộ, thế nào?”
“Cái gì?”
Toàn hội trường xôn xao!
Tất cả mọi người sợ đến ngốc nghếch!
“Mau đi thôi!”
Có vài vị khách quay người định bỏ đi.
Lão Thạch cười lạnh lùng một tiếng: “Tôi chưa lên tiếng, các người ai dám đi?”
Lão ta dậm mạnh chân xuống, một luồng sóng khí khủng bố cuồn cuộn nổi lên!
Phập! Phập! Phập!
Mấy chục vị khách muốn ra về trước đều bị nổ tung, hóa thành sương máu, xương cốt không còn!
“A!”
“Đừng…”
“Tôi không muốn chết!”
“Hu hu hu!”
Rất nhiều khách quý đều sợ phát khóc.
Lão Thạch âm lạnh nhìn qua: “Ồn ào!”
Đưa bàn tay như xương trắng đập về phía đám đông!
Phập!
Lại một làn sương máu nổ ra!
Hung tàn!
Sát phạt!
Chết chóc!
Tất cả mọi người đều sợ đến ôm chặt miệng, không dám phát ra tiếng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...