Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Sau đó đưa tay tóm về phía lồng ngực của Chu Hoàng!
Ấn lên trên một đỉnh núi.
“A!”
Chu Hoàng thét lên một tiếng.
Cơ thể giống như có dòng điện chạy qua, hai chân mềm nhũn, suýt đứng không vững.
Mấy người đàn ông trung niên kinh hãi ngẩn người!
Vãi!
Tên nhóc này gan to bằng trời!
Nhìn thấy bàn tay của Diệp Bắc Minh không ngừng lần mò sờ trên người Chu Hoàng, mấy người đều thộn mặt.
“Diệp Bắc Minh, cậu dám…”
Mấy người quát lên, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Chu Hoàng đỏ mặt, ánh mắt mơ màng.
Trong cơ thể như có dòng điện chạy qua liên tục!
Hơi thở tựa hoa lan, cắn môi nói: “Tất cả… dừng tay… cho tôi, phù phù… dừng tay!”
“Không có… lệnh… của tôi, bất kỳ ai… cũng… không được phép… ngăn cản… anh… Diệp!”
Nhìn trạng thái của Chu Hoàng.
Ánh mắt của mấy người hơi quái dị!
Chẳng lẽ tiểu thứ có sở thích đặc biệt sao?
Tốc độ của Diệp Bắc Minh rất nhanh.
Cuối cùng vỗ một cái lên mông của Chu Hoàng!
Bốp!
Một tiếng giòn tan!
Lực đàn hồi căng vừa đủ!
Chu Hoàng còn chạy về phía trước hai bước theo bản năng, quay đầu trừng Diệp Bắc Minh một chút: “Cảm ơn anh Diệp!”
Đậu má!
Mấy người đàn ông trung niên hoàn toàn trợn tròn mắt.
Mẹ nó tình huống gì đây?
Người ta đối xử với cô như vậy mà cô vẫn còn cảm ơn người ta?
Chẳng lẽ tiểu thư thật sự… có sở thích kia sao?
Một giây sau.
Diệp Bắc Minh bình tĩnh mở miệng: “Bệnh kín trong cơ thể cô đã bị tôi hoàn toàn loại trừ rồi”.
“Đây cũng là do cô luyện công từ khoảng 6 tuổi dẫn đến đúng không?”
Chu Hoàng giật mình: “Anh Diệp, ngay cả cái này anh cũng biết sao?”
Mấy người đàn ông trung niên ngây ra!
Bệnh kín trong cơ thể tiểu thư đã bị loại trừ rồi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...