Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Ông trời ơi..!

Chẳng lẽ vừa rồi là đang chữa bệnh?

Bọn họ nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu, cách làm này đúng là rất mới lạ!

“Không phải là tên nhóc này cố ý đấy chứ?”, mấy người thầm nghĩ trong lòng.

Diệp Bắc Minh không giải thích: “Sau khi cơ thể cô bị hao tổn, hẳn là đã được cao nhân cứu giúp, nếu không chắc hẳn cô đã sớm tàn phế rồi”.

Gương mặt xinh đẹp của Chu Hoàng nóng lên, gật đầu: “Không sai, phụ thân đã tìm một ân sư cho tôi, người đó đã cứu tôi”.

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nhìn cô ta: “Từ đó về sau, cô vẫn luôn dùng thuốc để điều trị thân thể đúng không?”

Chu Hoàng có chút kinh ngạc: “Anh Diệp, sao anh nhìn ra được?”

Diệp Bắc Minh cười một tiếng đầy thâm ý: “Bởi vì bắt đầu từ khi đó, trong thân thể của cô đã bị người ta hạ một loại độc dược mãn tính!”

“Đương nhiên, loại độc dược này cũng không trí mạng!”


“Nhưng mà nó cũng sẽ hủy hoại con đường võ đạo của cô, cả đời này cô chỉ có thể tu luyện tới cảnh giới Hợp Nhất là căng nhất”.

Anh nhẹ nhàng lắc đầu: “Cũng không cần suy nghĩ đến việc tăng lên nữa, bởi vì căn cơ của cô đã bị phá hỏng rồi,”

“Cái gì?”

Thân thể mềm mại của Chu Hoàng run rẩy.

Đối với cô ta mà nói, tin tức này quả thực là sấm sét giữa trời quang!

“Anh Diệp, anh nói thật sao?”

“Tôi không cần thiết lừa cô!”

“Là ai, rốt cuộc là ai hạ độc cho tôi?”

“Cô thử nghĩ một chút, những dược liệu này là ai chuẩn bị cho cô”.


Nghe thấy lời này, trái tim của Chu Hoàng lập tức chấn động.

Cô ta bừng tỉnh: “Là cô ta? Vì sao chứ?”

Diệp Bắc Minh lười hỏi nhiều: “Xem ra cô đã biết là ai, nếu như vậy, hai chúng ta thanh toán xong”.

Diệp Bắc Minh xoay người rời đi.

Chu Hoàng vội vàng ngăn cản Diệp Bắc Minh: “Diệp thần y, nếu ngài có thể nhìn ra tôi trúng độc, mà lại biết trong cơ thể tôi có bệnh kín!”

“Ngài nhất định sẽ có biện pháp giải độc chứ?”

“Xin ngài hãy giải độc cho tôi, Chu Hoàng nợ ngài một ơn tình!”

Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Tôi đã giải độc cho cô rồi, bây giờ cô đã không còn vấn đề gì nữa”.

“Hả?”

Chu Hoàng ngây người, không thể tưởng tượng nổi nhìn Diệp Bắc Minh: “Đã giải độc?”

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút: “Cũng chưa hoàn toàn giải độc đi, còn cần chờ độc tố hoàn toàn bài xuất ra bên ngoài cơ thể đã”.

Chu Hoàng kích động hỏi một câu: “Phải làm sao mới có thể bài xuất độc?”

Diệp Bắc Minh phun ra một câu: “Hoặc là từ phía trên, hoặc là từ phía dưới!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận