Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Trong lúc giơ tay lên, trong tay có một thêm thanh trường đao đen nhánh!
Đao khí màu đen nổi lên, sôi sục giống như giao long nổi lên mặt nước.
Mặt đất xung quanh bành bành mổ tung, đất đá bay loạn.
Diệp Bắc Minh không những không né tránh, ngược lại cầm kiếm Đoạn Long tấn công lên: “Ông rất thích chơi đao phải không?”
“Choang” một tiếng giòn tan.
Trường đao màu đen trực tiếp nổ nứt, hóa thành vô số mảnh vụn bay đi.
Kiếm Đoạn Long vẫn không dừng lại, kéo ra một đường kiếm khí màu đỏ máu hóa thành chân long.
Chém xuống cơ thể già nua của lão Quỷ!
Đồng tử của lão Quỷ co mạnh lại, quay người định bỏ chạy.
Ông ta sớm đã bị thương, tốc độ không còn nhanh.
Sau lưng vẫn vang lên giọng của Diệp Bắc Minh: “Nhìn đi, Thánh Cảnh đấy!”
“Làm sao thế hả? Vừa nãy chẳng phải còn rất ra vẻ tự cao sao? Sao bây giờ lại quay người bỏ chạy thế hả!”
“Mày!”
Lão Quỷ tức giận quay đầu.
Phập!
Chân long màu máu đập lên lồng ngực của lão Quỷ, đánh ông ta bay đi.
Đan điền nổ tung trong không trung, rơi mạnh xuống đất như chó chết!
Lão Quỷ vừa ngẩng đầu, Diệp Bắc Minh đã đứng trước người ông ta.
Cất giọng lạnh như băng: “Thánh Cảnh phải không?”
“Rắc” một tiếng, một cái chân của lão Quỷ trực tiếp nổ tung, hóa thành sương máu.
“A!”
Lão Quỷ kêu thảm thiết không ngừng: “Súc sinh…”
‘Rắc’, “Súc sinh phải không?”
‘Rắc’, “Ở đây mai phục tôi phải không?”
‘Rắc’, “Công tử nhà ông thiên hạ đệ nhất phải không?”
‘Rắc’, “Có một khuôn mặt đen thui thì ở đây tự xưng là quỷ phải không?”
‘Rắc’, “Có phải muốn sau khi mai phục tôi, sẽ đi giết người thân bạn bè của tôi phải không?”
Rắc! Rắc! Rắc!
Mỗi một lần Diệp Bắc Minh dẫm chân xuống, trên người lão Quỷ lại có một miếng thịt hóa thành sương máu.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc!
“A!”
“Không… không có, tôi không có ý đó”.
Lão Quỷ sợ hãi lắc đầu: “Diệp công tử, cậu Diệp!”
“Tôi biết sai rồi, cầu xin cậu tha cho tôi một mạng…”
Cậu thiếu niên trước mặt, thực sự quá khủng bố!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...