Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Giọng nói của Diệp Bắc Minh lạnh nhạt vang lên: “Lăng Các chủ, ông nói tiếp đi”.
Ừng ực!
Lăng Thiên Hùng hấp tấp nuốt nước miếng, hai tay giấu trong tay áo không nhịn được mà run lên.
“Tốc độ thật là đáng sợ!”
“Sức mạnh cũng đáng sợ!”
“Lúc này mới có bao lâu? Chưa đến một tháng đi, anh ta lại tăng lên nhanh như vậy?”
“Anh ta vẫn chỉ là cảnh giới Võ Đế mà thôi, nếu để anh ta tăng lên thêm mấy cảnh giới, chẳng phải là muốn lên trời?”
Nội tâm Lăng Thiên Hùng cực kỳ chấn động.
Vừa muốn mở miệng.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Diệp Bắc Minh, 23 tuổi, tu vi nghi ngờ Võ Đế sơ kỳ!”
“Giới phàm tục, người thành phố Giang Nam”.
Mọi người quay đầu nhìn về phía bậc thang.
“Giọng nói này là?”
“Chẳng lẽ là người kia xuống?”
…
…
Vèo!
Trong chớp mắt, tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào cửa cầu thang.
“Không thể nào, từ sau khi khiêu chiến tầng 98 thành công, người kia chưa từng xuống lần nào nữa!”
“Nếu người này thật sự xuống tầng, Diệp Bắc Minh này e rằng chết chắc!”
Một số người tu võ quá hai trăm tuổi vô cùng ngưng trọng.
…
“Mọi người đang nhắc đến ai vậy, sao mấy người lại căng thẳng như thế?”
Vài người khác tiến vào Thiên Hạ Đệ Nhất các không đến trăm năm hỏi.
Một người đàn ông mặt chữ điền muốn nói lại thôi, kiêng dè nhìn những bậc thang cuối.
Ngẫm nghĩ một lát.
Nhả ra một câu: “Thiên Vương Điện Chủ, Dạ Phong!”
Thiên Vương Điện Chủ?
Dạ Phong?
Tất cả mọi người ngẩn ngơ.
Chợt.
Đồng loạt hít sâu một hơi!
“Trời ạ!”
“Thế mà lại là người kia?”
“200 năm trước đã trở thành tồn tại đáng sợ, không gì địch nổi tại địa bàn Côn Luân!”
Mấy người tu võ hoảng sợ, sột soạt lui lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...