Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Diệp Bắc Minh nghe vậy chỉ khẽ lắc đầu: “Vẫn còn có người không chấp nhận!”
Soạt!
Nói đoạn ánh mắt anh liền rời đến đám đông ở Long Đường!
Cả hội trường thoáng chốc lặng ngắt.
Diệp Bắc Minh bình tĩnh nhìn đại trưởng lão Long Đường, trầm lặng không nói.
Áp lực như sóng thần bất ngờ ập tới khiến đại trưởng lão bất giác rùng mình, cũng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng Diệp Bắc Minh: “Cậu Diệp, từ nay về sau Long Đường thừa nhận cậu là chủ nhân của Côn Luân Hư!”
Lời này của ông ta vừa vang lên giống như ném một quả bom ra vậy.
Ầm!
Tâm tư của tất cả những người đang có mặt đều dậy sóng!
Hôm nay, bọn họ đã được chứng kiến một màn lịch sử.
Bách Hiểu Sinh hào hứng ghi chép lại: “Diệp Bắc Minh, 23 tuổi trở thành chủ nhân Côn Luân Hư!”
“Xưa nay chưa từng có, sau này cũng không ai sánh bằng?”
Anh ta viết xuống một dấu ‘?’ sau chữ ‘bằng’.
“Mới chưa đầy ba tháng đã trở thành chủ nhân Côn Luân Hư?”, Mộc Tuyết Tình ngỡ ngàng cúi đầu: “Đây chẳng nào một giấc mộng!”
Văn Nhân Mộc Nguyệt vẻ mặt phức tạp nhìn về phía võ đài: “Nếu lúc đó bản thân chủ động một chút thì người con gái đứng bên cạnh anh ấy lúc này có phải chỉ có một người là mình không?”
Hai người họ đều có chút hối hận rồi! Nếu như… đáng tiếc, không có nếu như nữa!
Lôi Bằng hưng phấn đến mức đỏ cả mang tai, hằn gân xanh hét lớn: “Anh Sát thần, anh Sát thần!!! Anh là thần tượng của Lôi Bằng tôi! Vô địch, vô địch!”
Ở một nơi xa.
Lăng Thiên Hùng và Lăng Vận Nhi hai người cũng rất sốc.
“Hừ!”
Lăng Vận Nhi hít sâu một hơi, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, thật lâu sau mới thốt ra một câu: “Ông nội, anh ta thật sự đã đánh bại Lý Huyền Cơ sao?”
Kinh ngạc!
Thật không thể tin được.
Lăng Thiên Hùng nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Qủa thật không phải là người tầm thường!”
“Côn Luân Hư chỉ là một con sông nhỏ, tuyệt đối không chống đỡ được một con rồng như vậy!”
“Võ đài của cậu ta, là một thế giới rộng lớn hơn rất nhiều!”
“Thật vinh hạnh cho Côn Luân Hư, có thể sinh ra một người như vậy!”
“Ông nội?”, Lăng Vận Nhi khẽ run rẩy.
Đồng tử co rút kịch liệt.
Cô ta chưa bao giờ thấy ông nội mình nhận xét về ai như vậy.
Lăng Thiên Hùng trông khá thoải mái: “Được rồi, Vận Nhi, hãy theo ta đến gặp chủ của Côn Luân Hư!”
…
Diệp Bắc Thần đến trước mặt Tiêu Trấn Đông.
Vài chiếc kim bạc hạ xuống, rơi đúng vào tứ chi ông ta.
Anh lại lấy ra một ít đan dược: “Tiền bối, người uống những đan dược này đi, trong vòng nửa tháng sẽ khôi phục hoàn toàn”.
“Cái gì?”
Tiêu Trấn Đông với vẻ mặt kinh ngạc: “Cậu Diệp. Cậu nói thật chứ?”
Diệp Bắc Thần gật đầu: “Tôi lấy uy tín của mình ra bảo đảm”.
“Tốt, tốt! Thật là tốt”.
Tiêu Trấn Đông run lên vì phấn khích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...