Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Tiêu Nhã Phi còn muốn thanh minh cho Diệp Bắc Minh.
Đột nhiên.
Lý Huyền Cơ ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Đã đến mười hai giờ, thời khắc này chính là lúc dương khí của Côn Luân Hư sung túc nhất!”
“Lý Huyền Cơ tôi làm chủ Côn Luân Hư!”
Lời này vừa dứt.
Tất cả mọi người đều ngây ra!
Xung quanh náo động!
“Mẹ kiếp!”
“Quá ngông cuồng!”
“Không phải muốn so đấu sao? Lý Huyền Cơ sao lại trực tiếp tuyên bố mình là chủ Côn Luân Hư?”
“Hắn không hỏi ý kiến mọi người sao?”
Trên một triệu võ giả khiếp sợ nhìn Lý Huyền Cơ trên võ đài.
Tất cả đều ngơ ra!
Giây tiếp theo.
Một giọng nói già nua truyền tới: “Chờ chút!”
Soạt!
Trong phút chốc.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn, chỉ thấy một lão giả trong đám người chậm rãi đứng dậy!
Một mái tóc dài màu xám trắng rối loạn giống như bờm sư tử!
Hai mắt lấp lánh có thần, giống như là ngọn lửa đang cháy!
“Lão tổ Văn Nhân?”
“Là ông ta?”
Con ngươi mấy lão giả đông cứng.
Bách Hiểu Sinh kích động hét lớn: “Lão tổ gia tộc Văn Nhân, Văn Nhân Đệ Nhất!”
“Đứng thứ 179 bảng xếp hạng lịch sử Côn Luân, năm nay 1980 tuổi!”
“Cái gì?”
“Lão giả gia tộc Văn Nhân, Văn Nhân Đệ Nhất!”
“Sao nhìn trông lôi thôi vậy?”
Những võ giả khác mặt chấn động.
“A!”
Văn Nhân Mộc Nguyệt hét lên, che miệng nhỏ: “Người… người chính là lão tổ?”
“Người không phải… chăn ngựa sao?”
Văn Nhân Đệ Nhất cười ha ha: “Cô bé, cháu rất giỏi”.
“Sau này mấy người cố mà quan tâm đến con bé!”
“Vâng!”
Mấy tầng lớp cấp cao của gia tộc Văn Nhân mặt đầy khiếp sợ.
Mặt đẹp của Văn Nhân Hy Nguyệt kinh ngạc: “Mộc Nguyệt, cô biết lão tổ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...