Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
“Ngài không thể giết tôi, nhà họ Thẩm có sản nghiệp cực lớn, muốn cái gì có cái đó!”
“Tôi có thể cho cậu rất nhiều tiền, cậu muốn đan dược gì tôi sẽ cho cậu đan dược đó, cậu muốn người phụ nữ nào tôi cũng có thể cho cậu người phụ nữ đó!”
“Từ giờ trở đi, toàn bộ nhà họ Thẩm đều nghe theo lệnh của ngài, chỉ cầu ngài đừng giết tôi!”
Diệp Bắc Minh cười một tiếng đầy ẩn ý: “Sản nghiệp của nhà họ Thẩm?”
“Tôi diệt nhà họ Thẩm rồi, không phải cũng sẽ là của tôi sao?”
“Cái gì? Cậu!”
Thẩm Vạn Tứ hoảng sợ trừng to mắt.
Đột nhiên.
Một tiếng gầm thét truyền đến: “Diệp Bắc Minh, buông thần tài ra!”
“Nơi này là đất tổ Côn Luân Hư, cậu không được giương oai!”
Một đội ngũ có khoảng hơn trăm người xuất hiện.
Mỗi người đều có khí tức vô cùng kinh khủng, trên người mặc trường bào giống nhau, trước ngực có một cái huy chương hình rồng.
“Long Đường!”
Ánh mắt tất cả mọi người đều co rụt lại.
“Là Mộ Dung Hải tiền bối!”
“Mộ Dung tiền bối là trưởng lão Chấp Pháp Đường của Long Đường, Diệp Bắc Minh gặp phiền toái rồi!”
Rất nhiều người đều run rẩy nghị luận.
Nhìn thấy người của Long Đường, Thẩm Vạn Tứ giống như tóm được cọng cỏ cứu mạng, điên cuồng kêu to: “Mộ Dung trưởng lão, cứu mạng! Mau cứu tôi!”
“Tên nhãi con này muốn giết tôi, còn muốn diệt nhà họ Thẩm của tôi!”
Trong đôi mắt già nua của Mộ Dung Hải toàn là vẻ lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, cậu đã tạo nghiệt quá nhiều rồi!”
“Bắt đầu từ khi cậu tiến vào Côn Luân Hư, động một tí là lại diệt cả nhà người ta, lạm sát kẻ vô tội!”
“Hành vi của cậu đã khiến mọi người phẫn nộ, lão phu lấy thân phận trưởng lão Chấp Pháp Đường của Long Đường để ra lệnh cho cậu thả Thẩm thần tài xuống, theo tôi về Long Đường tiếp nhận thẩm phán!”
Diệp Bắc Minh tiện tay dùng lực!
“Răng rắc” một tiếng giòn vang.
Cổ của Thẩm Vạn Tứ đứt gãy, đôi mắt lồi ra, chết ngay tại chỗ.
“Đậu má!”
Rất nhiều người đều khẽ kêu lên theo bản năng.
Thân thể mềm mại của Yêu Nữ Oản Oản run lên: “Sao anh ta dám?”
Đám người Phó Thập Nhất Lang, Thẩm Lang, Quỷ Thủ Độc Thánh cũng không ngừng run rẩy!
“Cậu!”
Mộ Dung Hải ngoại trừ tức giận ra, càng nhiều hơn chính là kinh ngạc.
Diệp Bắc Minh giống như ném rác rưởi vậy.
Anh tiện tay vứt bỏ thi thể của Thẩm Vạn Tứ đi!
Sau đó quay đầu nhìn Mộ Dung Hải: “Còn có chuyện kích thích hơn nữa cơ, nhìn cho thật kỹ vào!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...