Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Hóa thành một mảnh đất hoang vu!
“A!”
Lão già mũi ưng nhìn chiến trường, con ngươi điên cuồng co lại: “Cậu!”
Vèo!
Chỉ trong chốc lát, Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước người lão già mũi ưng.
Một kiếm rơi xuống!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bộc phát lực lượng!
Lão già mũi ưng hóa thành mưa máu đầy trời, trực tiếp biến mất!
“A!”
Năm lão già còn lại chỉ cảm thấy tê cả da đầu, không ngừng hít khí lạnh!
Giọng nói lạnh lẽo của Diệp Bắc Minh truyền đến: “Các ông thì sao?”
“Thần phục, hay là chết?”
“Diệp Bắc Minh, cậu nằm mơ!”
“Chúng tôi muốn đi, cậu có thể ngăn cản được sao?”
Mấy người xoay người chạy.
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Cho ông cơ hội, tôi đếm tới 3”.
“Ai dám không dừng lại thì không cần sống nữa”.
Đậu má!
Năm lão già còn lại giận dữ mắng một tiếng trong lòng, mẹ nó quá cuồng vọng đi!
Vèo!
Vèo!
Hai bóng người lao ra đầu tiên.
Diệp Bắc Minh phun ra một chữ: “3!”
Có người giận mắng một tiếng: “Đờ mờ, cậu không có võ đức!”
Gào!
Một tiếng rồng gầm lấp lóe thoáng qua.
Kiếm Đoạn Long lao lên!
Tất cả mọi người còn chưa thấy rõ có chuyện gì xảy ra, hai cái đầu người đã bay lên.
Một giây sau.
Hai thi thể không đầu lao ra mấy chục mét, ngã xuống đất bịch một tiếng mà chết!
“Chuyện này…!”
Ba lão già khác cứ như bị rót chì vào hai chân vậy.
Ai nấy đều đứng tại chỗ, không còn dám chạy một bước!
Bọn họ hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh!
Bịch!
Một lão già trong đó trực tiếp quỳ, rốt cuộc không để ý tới tôn nghiêm của người tu võ Tiên Thiên nữa: “Sát Thần đại nhân, Ngô Vân Phúc tôi từ giờ trở đi chính là nô lệ của Sát Thần đại nhân!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...