Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

“Không thể được, không thể được!”

“Cô chủ, chẳng lẽ cô không biết sát thần đáng sợ đến mức nào ư?”

Dịch Tư Dao tỏ vẻ mặt khinh thường: “Sợ cái gì? Tôi dùng năm triệu đổi lấy năm mươi ngàn viên đan dược thiên phẩm!”

“Cho dù cụ tổ biết, cũng sẽ khen tôi thông minh!”

“Các ông đi cướp đan dược thần phẩm, thánh phẩm đi, tôi về nhà đây!”

Mấy ông lão nhà họ Dịch còn lại ngẩn người tại chỗ, ngây ngốc nhìn bóng lưng của Dịch Tư Dao rời đi!

Miệng lẩm bẩm: “Cô chủ, cô đang đưa nhà họ Dịch vào đường cùng đấy ư?”



Cùng lúc đó.

Ở một góc của quảng trường, người đàn ông anh tuấn đó khẽ cười một tiếng: “Đi thôi, chúng ta đi gặp sát thần này!”

Ông lão lưng gù cung kính trả lời: “Vâng!”


Đột nhiên.

Vẻ mặt người đàn ông anh tuấn biến sắc.

Lấy ra một chiếc la bàn từ trong chiếc nhẫn trữ vật.

Bên trên lóe lên hào quang!

Một tấm bản đồ hiện lên.

Chính là bản đồ tổ địa Côn Luân Hư!

Một dãy núi uốn lượn quanh co trong đó, hiện ra một hình ảnh núi tuyết giống như hình chiếu 3D.

“Tìm được rồi?”

“Thứ đó lại ở nơi này?”

“Cấm địa long mạch?”


Người đàn ông anh tuấn mừng rỡ: “Đi thôi, mặc kệ hắn đã!”

“Đến cấm địa long mạch trước rồi tính!”



Sau khi rời khỏi quảng trường.

Diệp Bắc Minh về đến Vạn Bảo Lâu thành Côn Luân, vào trong một mật thất.

Cuộc đấu giá hôm nay, thêm cả chiến lợi phẩm giết địch trước đó.

Một trăm triệu khối nguyên đã đủ!

Diệp Bắc Minh cười nói: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ông có thể hấp thụ rồi!”

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục kích động: “Cậu nhóc, ân tình này, bản tháp ghi nhớ kỹ!”

“Hấp thụ!”

Trong tích tắc.

Một trăm triệu khối linh thạch trong Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chất đầy giống như một ngọn núi nhỏ.

Đang nhanh chóng biến mất!

Ầm ầm ầm!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui