Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
“Sấm sét!”
“Cậu Diệp lại gọi sấm sét đến!”
“Làm sao có thể!”
Các võ giả có mặt chấn hãi há hốc miệng, giống như gặp ma.
Trong đôi mắt Lục Khi Sương phản chiếu bóng của sấm sét, cái miệng nhỏ khẽ há ra, ngoài chấn hãi vẫn là chấn hãi!
Mẹ Hạ chấn động: ‘Cậu ta… cậu ta đã trưởng thành đến mức này rồi? Sao lại như vậy? Chẳng lẽ mình đã nhìn nhầm thật ư?’
Bất giác nhìn sang con gái Nhược Tuyết.
Hạ Nhược Tuyết cũng cảm nhận được ánh mắt của mẹ!
Nhìn về phía bên này!
Trong đôi mắt chỉ có vẻ băng lạnh vô tận!
Liền sau đó.
Hạ Nhược Tuyết lại nhìn sang Diệp Bắc Minh.
Băng lạnh biến mất, thay vào đó là sự kích động và chấn hãi sâu sắc: ‘Đây là người đàn ông của mình!’
Ầm!
Ba mươi đường sấm sét đập lên người Huyết Tổ, lập tức cháy đen.
Huyết Tổ không ngừng run lên, kinh mạch đứt đoạn!
Da thịt cháy khét!
Đôi mắt già nua không ngừng co lại, phun ra máu đen, chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Mày… mày học võ kỹ thuộc tính lôi? Làm sao có thể!”
“Ở nơi võ đạo không phát triển này, làm sao có thể có võ kỹ thuộc tính lôi?”
“Rốt cuộc mày là ai?”
Diệp Bắc Minh chẳng thèm trả lời.
Anh giơ kiếm Đoạn Long!
“Đợi đã!”
Huyết Tổ sợ đến ngốc nghếch, điên cuồng cầu xin: “Súc… à không, đại nhân! Cậu không thể giết tôi!”
“Nếu cậu giết tôi, hai cô gái này sẽ chết chắc!”
Đôi mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng: “Ông đang uy hiếp tôi?”
Huyết Tổ vội vàng lắc đầu: “Đại nhân, không phải vậy”.
“Tôi đã đặt huyết chú vào trong cơ thể của hai người bọn họ, toàn thế giới chỉ có tôi có thể giải được!”
Diệp Bắc Minh đến trước Chu Nhược Giai và Hạ Nhược Tuyết, quan sát thật kỹ.
Mặt khẽ biến sắc!
Trong cơ thể hai người, quả nhiên bị hạ huyết chú.
Giọng của Huyết Tổ vang lên: “Đại nhân, cậu nhìn thấy rồi chứ? Tôi biết cậu rất giỏi y thuật, chắc biết uy lực của huyết chú!”
Nếu tôi không ra tay, hai cô gái của cậu chắc chắn sẽ phải chết theo tôi!”
Diệp Bắc Minh trầm mặc không nói.
Khuôn mặt Chu Nhược Giai trắng bệch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...