Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
“Trước đó ngày nào bọn chị cũng ngâm mình trong thiên trì, long khí đều đã bị bọn chị hấp thu”.
“Trong mấy tháng em xuống núi, bọn chị đã không còn ngâm mình trong thiên trì này nữa!”
“Cho nên, nhìn qua có vẻ có rất nhiều long khí, trên thực tế chính là hội tụ mấy tháng liền”.
Diệp Bắc Minh lập tức hiểu ra.
Anh không hề chần chờ, trực tiếp cởi áo.
Đường cong cơ thể rắn chắc đột nhiên hiện ra.
Đạm Đài Yêu Yêu che miệng cười trộm: “Sao tiểu sư đệ không cởi tiếp?”
Diệp Bắc Minh đỏ mặt: “Chị Tiểu Yêu, hay là hai người rời đi một chút đi?”
“Ha ha!”
Đạm Đài Yêu Yêu đưa tay sờ soạng cơ ngực Diệp Bắc Minh một chút: “Làm sao vậy? Còn xấu hổ sao?”
“Lúc trước em bị thương nặng, đã phải ngâm trong thiên trì bao nhiêu ngày?”
“Khi đó em trần như nhộng, là ai giúp em cởi quần áo?”
“Em đã sớm không có bí mật ở trước mặt bọn chị rồi!”
Diệp Bắc Minh hơi đỏ mặt lên: “Chị Tiểu Yêu, bây giờ có thể giống lúc đó được sao?”
Khương Tử Cơ lắc đầu: “Yêu Yêu, đừng trêu tiểu sư đệ nữa”.
“Để cậu ấy hấp thu long khí xong trước đã, chúng ta đi!”
“Được rồi”.
Đạm Đài Yêu Yêu có chút thất vọng, nhéo nhéo cơ ngực của Diệp Bắc Minh một cái mới lưu luyến không rời rời đi.
Sau khi hai sư tỷ rời đi.
Diệp Bắc Minh cởi hết quần áo, trực tiếp nhảy vào bên trong thiên trì!
Ầm!
Tiếp theo.
Vô số long khí mãnh liệt ùa vào trong cơ thể anh.
Bình cảnh Võ Tôn trung kỳ của anh được phá giải trong nháy mắt!
Tiến vào Võ Tôn hậu kỳ!
“Tiếp tục!”
Trước mắt Diệp Bắc Minh sáng ngời.
Long khí tích lũy mấy tháng, quả thật rất khủng bố.
Cả người anh lười biếng hưởng thụ cảm giác thân thể được cọ rửa!
Xương cốt cả người cũng rung động răng rắc!
Ầm!
Nửa ngày sau, Diệp Bắc Minh vô cùng kích động: “Lại thăng cấp, Võ Tôn đỉnh phong!”
“Nếu tiến thêm một bước nữa, sẽ có thể tiến vào cảnh giới Võ Thánh!”
…
Thành phố Giang Nam, Diệp phủ.
Chu Nhược Dư và Hạ Nhược Tuyết ở chung rất hòa hợp.
Hai người cùng nhau nấu cơm trong bếp, dường như hai cô gái đã có một sự ăn ý với nhau.
Đều không nói về quan hệ của mình và Diệp Bắc Minh!
Ở trong lòng hai người, có vẻ đều cam chịu sự tồn tại của đối phương.
Chu Nhược Dư cười nói: “Nhược Tuyết, giúp em lấy vỉ nướng đi!”
Hạ Nhược Tuyết đeo tạp dề: “Được, Nhược Dư, không thể tưởng được tài nấu nước của em lại tốt như vậy!”
“Nào có, thật ra cũng bình thường thôi”.
Chu Nhược Dư cười lắc đầu.
Sau khi trở về thành phố Giang Nam, bệnh tình của Lý Hải Hà đã ổn định rất nhiều, tâm trạng của cô ấy cũng tốt hẳn lên.
Tinh!
Lò nướng truyền đến một tiếng giòn vang.
Hạ Nhược Tuyết nhanh chóng chạy đến mở lò nước ra, một mùi bánh ngọt đập vào mặt: “Oa, thơm quá!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...