Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
“Đậu má!”
Bạch Kiều Sở co rúm khóe miệng.
Đám người tu võ khác cũng ngây ra!
Tiêu Dung Phi, 76 bậc!
Tiêu Nhã Phi, 70 bậc!
Mọi người còn chưa hết khiếp sợ.
Bỗng nhiên.
Vèo!
Một bóng người màu vàng bay nhanh lên thang Long Môn, một đường chạy như điên!
Giống như một cơn gió lốc, trực tiếp đứng ở bậc thứ 90!
“Đậu má!”
“Mẹ nó, đây là muốn nghịch thiên sao?”
“Ai vậy?”
Tất cả mọi người ở đây đều không nhịn được rùng mình một cái, nuốt một ngụm nước bọt!
Đám người Lôi Bằng, Mục Thừa, Tống Điệp Y, Mộc Tuyết Tình, Văn Nhân Mộc Nguyệt, Hứa Yến Như đều choáng váng.
Người này là ai?
Đây là một người đàn ông da trắng, tóc vàng mắt xanh.
Ngũ quan góc cạnh rõ ràng!
Hắn ta rất trẻ, nhìn qua chỉ khoảng tầm 20 tuổi.
Đứng ở bậc thứ 90 của thang Long Môn!
Vố số người ngước nhìn!
Giống như là một diễn viên trong vùng trời đất này vậy!
Sau đó.
Vèo!
Ngay cả Hoàng Phủ Nguyên cũng mở mắt ra, trong đôi mắt già nua toàn là vẻ bất ngờ: “Cậu là ai, tên là gì?”
Vừa rồi Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi đi đến bậc thứ bảy mươi, ông ta còn thờ ơ.
Giờ phút này.
Đối mặt với người đàn ông da trắng này, ông ta lại mở to mắt, có thể thấy được trình độ coi trọng của ông ta!
Người đàn ông da trắng kiêu ngạo cười: “Tiền bối, tôi tên là William”.
“Đến từ điện kỵ sĩ Thánh Long của núi Chúng Sơn!”
Một phần ba lãnh thổ ngoài Côn Lôn Hư là phương Tây!
Côn Lôn Hư không chỉ có một lối ra.
Một lối ra khác là ở bờ biển Âu Châu.
Côn Lôn Hư là cách gọi của người Long Quốc, ở phương Tây nó có một cái tên: núi Chúng Sơn!
Hoàng Phủ Nguyên gật đầu: “Cậu có đồng ý gia nhập Long Đường không?”
William mỉm đích gật đầu: “Tôi đồng ý!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...