Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Kim Minh không dám khinh thường: “Nghe nói đây là do một vị cường giả đứng đầu Côn Luân Hư xây tạo, chuyên để chọn lựa thanh niên có tư cách tiến vào Côn Luân Hư!”
“Thang Long Môn có tổng cộng 100 bậc, thanh niên dưới 200 tuổi chỉ cần vượt qua 10 bậc là có thể tiến vào đất tổ”.
“Vượt qua 20 bậc chính là miếng bánh ngọt mà các thế lực lớn tranh đoạt!”
“Vượt qua 30 bậc, bất kỳ thế lực nào có thể tùy tiện chọn, tùy tiện gia nhập”.
Diệp Bắc Minh hỏi tiếp: “Cao nhất trong lịch sử là bao nhiêu bậc?”
Kim Minh trả lời: “Lịch sử cao nhất hình như là 90 bậc!”
“Thang Long Môn rất kinh khủng, trước 90 bậc, mỗi lần leo lên một bậc đều tăng thêm 10% áp lực!”
“Sau 90 bậc, mỗi lần leo lên một bậc, áp lực tăng gấp đôi!”
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.
Ánh mắt anh lóe lên, phất tay, một viên lệnh bài huyền thiết xuất hiện.
Con ngươi đám người nhà họ Kim đông cứng lại, nhìn chằm chằm lệnh bài huyền thiết: “Rít! Đại nhân, cậu… cậu có lệnh bài huyền thiết?”
Diệp Bắc Minh cười thần bí: “Giúp tôi bán lệnh bài huyền thiết!”
“Cái gì?”
“Bán đi!!!”
Đám người nhà họ Kim kinh hãi.
Kim Minh vội bói: “Đại nhân, có lệnh bài huyền thiết có thể trực tiếp tiến vào đất tổ!”
“Cậu… cậu nỡ bán sao?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu sao cũng được: “Một miếng lệnh bài huyền thiết thôi mà, chẳng có tác dụng gì lớn”.
Trong nhẫn chứa vật của những Võ Thần anh chém chết kia cơ bản đều có một hai miếng lệnh bài huyền thiết.
Ngoài miếng lệnh bài huyền thiết mẹ để lại ra.
Trong tay Diệp Bắc Minh có gần hai mươi miếng lệnh bài huyền thiết.
Nếu như võ giả ngoại giới biết, e rằng sẽ sợ chết khiếp!
Kim Minh vội vàng giải thích: “Đại nhân, có lệnh bài huyền thiết không những có thể gia nhập thế lực đất tổ, còn có thể chọn lựa một vài võ kỹ cấp Thần trong thế lực kia để học tập!”
“Mà võ giả thông qua thang Long Môn cũng không có may mắn này”.
“Đương nhiên, trừ phi có thể vượt qua trên 30 bậc thang Long Môn, vậy có thể chọn một loại võ kỹ cấp Thần học tập!”
“Cậu bán lệnh bài huyền thiết, quá lãng phí!!!”
Diệp Bắc Minh bất ngờ nhìn người này: “Tôi vừa giết người của mấy ông, ông còn muốn giải thích nhiều với tôi làm gì?”
Kim Minh khẽ mỉm cười: “Người chết rồi cũng không có giá trị”.
“Là Kim Diệu Tông giễu cợt đại nhân, bị đại nhân một tát đập chết, là ông ta tự làm tự chịu!”
Diệp Bắc Minh nhìn thật sâu người này.
Anh rất thích trao đổi với người thông minh.
Kim Minh rất giỏi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...