Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

“A?”

“Cứu mạng…”

“Đừng, chúng tôi biết sai rồi!”

“Diệp Bắc Phong, bọn tao làm ma cũng sẽ không tha cho mày!”

Tiếng kêu thảm không dứt bên tai.

Nửa canh giờ sau.

Phần Thiên Tông đã hóa thành tu la địa ngục, xác chết ngổn ngang, máu chảy thành sông.

Tất cả mọi người đều dõi theo không rời mắt khỏi người đàn ông trẻ cầm kiếm Đoạn Long!

Y Thượng Khôn nằm dưới đất, nhìn bầu trời màu đỏ máu, cười lớn: “Ha ha ha, chết rồi, chết hết rồi!”

“Ha ha ha, mối thù của Phần Thiên Tông được báo rồi!”

“Lão tông chủ, các vị trưởng lão, các đệ tử đã qua đời của Phần Thiên Tông, mọi người nhìn thấy rồi chứ?”


“Đám hung thủ năm đó đã chết hết rồi! Ha ha ha…”

Y Nam Tương dìu đỡ Y Thượng Khôn đứng lên, đôi mắt đỏ bừng: “Bố ơi!”

Y Thượng Khôn không hề do dự!

Trực tiếp quỳ xuống về hướng của Diệp Bắc Minh: “Y Thượng Khôn, tham kiến chủ nhân của Phần Thiên!”

Y Nam Tương ngẩn người.

Liền sau đó.

Cô ta cũng không hề do dự quỳ xuống: “Y Nam Tương, tham kiến chủ nhân của Phần Thiên!”

Toàn bộ mấy chục người còn lại của Phần Thiên Tông cũng quỳ dưới đất: “Tham kiến chủ nhân của Phần Thiên!”

“Tham kiến chủ nhân của Phần Thiên!”

Tiếng hô hào hùng.

Vang vọng khắp bầu trời Phần Thiên Tông!


Cả hiện trường tĩnh lặng!

Chỉ còn lại giọng của vị sát thần đó vang lên: “Bắt đầu từ hôm nay, bất kỳ thế lực nào còn bước vào Phần Thiên Tông một bước, giết không tha!”

Roạt!

Chém ra một đường kiếm!

Bên ngoài cửa núi của Phần Thiên Tông xuất hiện một đường ngang của kiếm khí chém ra.

“Những kẻ vượt qua đường ranh giới này, chết!”

Lệnh của sát thần, ai dám không nghe?

Đột nhiên.

Một giọng nói bất cần đời mang theo ba phần hài hước vang lên: “Ồ? Vậy sao?”

“Hôm nay tao bước vào Phần Thiên Tông đấy, mày có thể làm gì chứ?”

Đồng tử của tất cả mọi người co lại.

Ai thế hả, lại to gan như vậy?

Dám coi thường lời của sát thần này?

Soạt! Soạt! Soạt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui