Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Diệp Nam Thiên không nhiều lời nữa.
Cất kỹ hai chiếc nhẫn trữ vật đi.
Ông ta nhìn được ra, Diệp Bắc Minh sắp sử dụng máu rồng.
Bèn chủ động rời đi.
…
Một ý nghĩ.
Tiến vào tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Tàn hồn Long Đế lập tức xông ra từ trong tượng đài định hình linh hồn, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, trong con mắt lóe lên vẻ tham lam!
Liền sau dó.
Vẻ tham lam biến mất, thay vào đó là vẻ kích động mạnh: “Diệp Bắc Minh, tôi muốn lấy giọt máu này!”
“Tôi tình nguyện trao đổi với cậu bằng tất cả những gì cả đời tôi học được, chỉ cần cậu cho tôi máu rồng!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không có hứng!”
Long Đế nói tiếp: “Tôi nói cho cậu biết mười bảy nơi di tích cổ, ở đó có bảo bối nghịch thiên”.
“Không có hứng!”
“A a a, tôi còn có thể nói với cậu hang giấu bảo bổi của tôi khi tôi còn sống, đổi lấy máu rồng này!”
“Không có hứng!”
“Sao cậu có thể không có hứng chứ? Tôi nói với cậu, tất cả các đồ ở trong hang giấu bảo bối của tôi đều rất nghịch thiên!”
Diệp Bắc Minh thản nhiên trả lời: “Thực sự không có hứng!”
Từ biểu hiện của Long Đế có thể thấy.
Ông ta tình nguyện dùng nhiều thứ tốt như vậy để trao đổi.
Giọt máu này, chắc chắn không phải vật bình thường!
“A a a!”
Long Đế gào rú lên, vô cùng khó chịu, đúng là kích động muốn chết: “Diệp Bắc Minh, sao cậu có thể như vậy?”
“Cậu không thể như vậy!”
“Hú hú hú! Máu rồng, tôi có được giọt máu rồng này, thì có thể tạo lại thân thể rồi!”
“Tôi có thể sống lại! Tôi có thể bớt đi đường vòng mấy trăm năm, thậm chí mấy ngàn năm!”
“Tôi được gọi là Long Đế, cực kỳ cần đến giọt máu rồng như vậy!”
Đôi mắt của Long Đế đỏ bừng.
Thậm chí ông ta còn muốn ra tay cướp nó.
Nhưng.
Ông ta kiềm chế!
Bây giờ ra tay cướp thì sẽ chết chắc!
Diệp Bắc Minh chẳng thèm quan tâm đến ông ta.
Trực tiếp ngồi khoanh chân, nuốt giọt máu rồng.
Hú!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...