Kyle từ không trung lao đến, khi còn cách Diệp Bắc Minh khoảng hai mét!
Bỗng nhiên.
Diệp Bắc Minh giơ một chân, gập chân, đá ra!
Đơn giản, thô bạo!
Phập!
Một tiếng động lớn vang lên, cùng với tiếng xương rạn vỡ.
Kyle bay ra như quả bóng!
Diệp Bắc Minh đưa một tay ra, nhanh như điện giật, kéo lại Kyle đang bay ra.
Quật mạnh một cái!
Phập!
Kyle bị kéo lại, ngã xuống đất.
Mặt đất đổ bê tông lập tức nứt ra, xuất hiện khe nứt đáng sợ.
“Xoẹt!”
Tiếng hít khí lạnh vang lên!
Kyle vô cùng thê thảm, miệng phun ra máu.
Lúc này, anh ta như một con rơi khổng lồ, bị Diệp Bắc Minh đánh thô bạo!
“Diệp Bắc Minh, mày…”, Kyle cực kỳ tức giận.
“Ồn ào!”
Diệp Bắc Minh giơ một chân đá về phía cái miệng của Kyle.
Rắc rắc!
Răng rụng, gãy xương gò má, máu tươi bắn tung tóe!
Nhìn thấy cảnh này, Dư Thiên Long cũng kinh hãi ngẩn người: “Dừng tay, Diệp Bắc Minh, cậu dừng tay lại!”
Kyle là người của đoàn quân Hắc Hùng của Hùng Quốc, nếu bị đánh tàn phế, chắc chắn sẽ là vấn đề rất nghiêm trọng! Người của đoàn quân Hắc Hùng cũng trợn mắt há hốc miệng, sững sờ tại chỗ!
Đại não gần như quên mất suy nghĩ!
Sĩ quan huấn luyện Kyle của họ lại bị một thanh niên Long Quốc đánh thô bạo? Mà còn không hề có sức đánh trả, đúng là như nằm mơ!
Bruce Rudolf cũng nuốt nước miếng liên tục.
Diệp Bắc Minh quá mạnh rồi!
Nhưng ông ta lại vui mừng, dù sao, Bruce Rudolf vẫn luôn đối đầu với Kyle, vừa nãy Kyle còn định mượn tay Diệp Bắc Minh giết ông ta!
Chỉ tiếc, Diệp Bắc Minh vốn không muốn bị người lợi dụng, trực tiếp ra tay với Kyle.
Đây là điều mà tất cả mọi người đều không ngờ tới!
“A… Diệp Bắc Minh… tao nhớ kỹ mày rồi… tao có làm ma cũng sẽ không tha cho mày đâu!”, Kyle vô cùng đau đơn kêu thảm thiết, trên mặt đầy máu tươi.
Diệp Bắc Minh cười: “Vậy mày đi làm ma đi!”
Anh giơ chân!
Dư Thiên Long thấy vậy kinh hãi: “Diệp Bắc Minh, khoan đã, cậu…”
Ông ta còn chưa nói hết.
Phập!
Một chân dẫm xuống!
Lồng ngực của Kyle lõm xuống.
Một dấu chân xuất hiện ở đó, tìm hoàn toàn ngừng đập!
Con ngươi của Kyle trố ra, vẻ mặt đầy chấn hãi, kinh hoàng, sợ hãi, hối hận… còn có vẻ không dám tin rõ ràng!
Tại sao Diệp Bắc Minh dám giết anh ta?
Anh ta là sĩ quan huấn luyện của đoàn quân Hắc Hùng Hùng Quốc đó!
“Cậu… cậu… cậu…”, Diệp Bắc Minh lắp bắp cậu cậu hồi lâu, trực tiếp rút lại nửa câu sau đó.
Ông ta hơi thộn người!
Không biết xử lý thế nào.
“Hãy nhớ, bất kỳ người Hùng Quốc nào các ông, sau này đừng khiêu khích tôi”.
“Tôi sẽ giết người thật đấy”.
Diệp Bắc Minh cảnh cáo với vẻ mặt lạnh lùng.
Bruce Rudolf trầm mặc.
Vị thượng tướng bốn sao của Hùng Quốc không dám nói đến một câu!
Những người khác trong đại sứ quán Hùng Quốc cũng yên lặng không nói gì!
Bọn họ chơi chính trị, đều là lý luận suông!
Các loại âm mưu đấu đá, mánh khóe thủ đoạn!
Coi trọng quy tắc!
Giống như Diệp Bắc Minh, trực tiếp giết người, không màng đến quy định, bọn họ đâu dám nhiều lời?
“Hầu Tử, chúng ta đi”, Diệp Bắc Minh gọi một tiếng.
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên một giọng nói.
“Diệp Bắc Minh, cuối cùng cũng tìm được mày rồi!”
Một người đàn ông sải bước lớn đi đến!
Trong đại sứ quán Hùng Quốc vốn không có chút gió nào.
Nhưng khoảnh khắc người này bước vào đại sứ quán, cuồng phong nổi lên!
“Võ linh đỉnh phong?”
Diệp Bắc Minh lập tức nhìn ra thực lực của người này.
Mười mấy người đi theo phía sau người này, gần như người nào cũng bước vào cảnh giới võ linh.
Người có thực lực xếp thứ hai cũng là đại tông sư đỉnh phong.
“Hội trưởng hiệp hội võ đạo Trung Hải – Quân Kiếm Phong?”
Tim Dư Thiên Long đập mạnh.
Vẻ mặt hai người Đường Văn Quân và Dương Huyên Hách cũng biến sắc.
Sao Quân Kiếm Phong cũng đến đây?
Nhà họ Quân ở Trung Hải đã lụi bại từ lâu.
Có thể cầm cự đến hôm nay, tất cả đều là nhờ Quân Kiếm Phong trở thành hội trưởng của hiệp hội võ đạo Trung Hải, tiến vào cảnh giới linh võ.
Cả Trung Hải, kể cả nhà họ Hàn, cũng kính sợ Quân Kiếm Phong ba phần!
Quân Kiếm Phong, người giống như tên, như thanh bảo kiếm sắc bén!
“Diệp Bắc Minh, mày giết Vô Hối, cháu trai của tao, lại giết Vô Tà, cháu của tao, hôm nay, định tính thế nào đây?”, Quân Kiếm Phong chắp tay sau lưng đi đến.
Một luồng uy thế đáng sợ ngập tràn như biển thét!
Đám người Hùng Quốc đều ngậm miệng không lên tiếng.
Đợi xem kịch hay!
Dư Thiên Long cũng trầm mặc.
Ông ta là Quân Kiếm Phong, với thân phận của ông ta, anh hoàn toàn không là cái thá gì khi đứng trước Quân Kiếm Phong.
Diệp Bắc Minh đang định lên tiếng.
Bên ngoài vang lên giọng nói của một cô gái: “Quân Kiếm Phong, ông muốn ra tay với thiếu soái Diệp sao?”
Toàn đại sảnh tĩnh lặng như cái chết!
Thiếu soái Diệp?
Chuyện gì vậy?
‘Anh ta là thiêu soái?’, Đường Văn Quân ngẩn người.
Dương Huyên Hách giật mí mắt.
Dư Thiên Long hít khí lạnh: “Không phải chứ?”
Quân Kiếm Phong cau mày: “Thiếu soái Diệp?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...