“!!”
Đôi mắt Cuồng Chiến đỏ ngầu: “Cậu ta dựa vào đâu chứ? Nếu còn tiếp tục như vậy thì thằng nhóc kia sẽ vượt qua mình mất!”
Rồi anh ta xoay người bắt đầu tăng tốc.
Nhanh chóng leo lên trên.
Trong khoảng thời gian ngắn, thật sự anh ta đã kéo xa khoảng cách giữa mình và Diệp Bắc Minh.
Ngay khi Cuồng Chiến đi vào bậc bảy nghìn năm trăm đã cảm thấy hơi lực bất tòng tâm.
Thế là anh ta bèn quay đầu nhìn lại đúng lúc thấy Diệp Bắc Minh vừa đi vào bậc sáu nghìn bốn trăm ba mươi hai.
Anh chợt dừng lại, rồi liếc mắt nhìn Mạc Huyền: “Còn nhớ tao nói rằng sẽ giết mày không?”
Mạc Huyền nuốt một ngụm nước miếng: “Diệp Càn Khôn, tao thừa nhận trước kia mình hơi kiêu ngạo đôi chút!”
“Thật lòng xin lỗi mày, nhưng đừng ra tay ở đây, tao biết mình sai rồi!”
Diệp Bắc Minh khá bất ngờ trước câu nhận lỗi của Mạc Huyền.
Anh nhìn gã bằng ánh mắt đầy thâm ý: “Tạm giữ lại một mạng của mày!”
Rồi anh đi lướt qua Mạc Huyền.
Đằng sau, mặt mày Mạc Huyền xám xịt.
Trong lòng gã điên cuồng gào thét: "Đại nhân, sao lại muốn tôi nhận sai chứ?"
"Tên rác rưởi này thật là đáng chết! Nếu ở thế giới bên ngoài, tôi dốc hết sức lực có thể giết cậu ta mười nghìn lần rồi!"
"Cậu ta giả vờ trước mặt tôi cái gì chứ?"
Ám Sắc Ma Thần đáp lời: "Tất cả đều phải lấy đại cục làm trọng, bổn tọa sẽ giúp cậu lên đỉnh!"
"Bổn tọa đã từng lên đỉnh ngọn núi này rồi, trên đó có đủ tài nguyên giúp cậu thay da đổi thịt, nghiền nát mọi thứ!"
"Được!"
Mạc Huyền gật đầu, nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Diệp Bắc Minh, sát ý điên cuồng ngưng tụ.
Một lát sau, Diệp Bắc Minh đi vào bậc bảy nghìn.
Lúc này, Vũ Sư Thiếp và Dư Khôn đang nghỉ ngơi gần như bất động không đi nữa.
Bọn họ e dè nhìn Diệp Bắc Minh, không dám có suy nghĩ quá đà nào mà để mặc anh vượt qua.
Vào giờ phút ấy.
Trước Diệp Bắc Minh chỉ có ba người.
Lý Thất Dạ, bậc chín nghìn ba trăm.
Tốc độ của anh ta giờ rất chậm, mỗi một bậc thang đều cần nghỉ ngơi gần ba mươi giây.
Dao Cơ, bậc tám nghìn tám trăm.
Tốc độ của cô ta càng chậm hơn, gần như bất động.
Cuồng Chiến, bậc tám nghìn sáu trăm.
Cả người anh ta đỏ bừng, gân xanh nổi lên.
Nhưng dù thế vẫn điên cuồng trèo lên trên, vượt qua Dao Cơ chỉ là vấn đề thời gian.
Thứ tư chính là Diệp Bắc Minh, anh vẫn duy trì tốc độ năm giây một bậc như cũ.
Cuối cùng Diệp Bắc Minh cũng đuổi kịp.
“Đứng lại!”
Cuồng Chiến quay đầu lại, hung tợn nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Diệp Càn Khôn, gan to mày to thật đấy, ai cho phép mày leo cao như thế hả?”
“Một mình còn chưa đủ mà còn dẫn theo nhiều người như vậy hả?”
“Tao cho mày một cơ hội, mau cút xuống cho tao, nếu không...”
Rầm!
Diệp Bắc Minh mặc kệ anh ta, chỉ tung ra một quyền.
Thật đơn giản như thô bạo.
Cuồng Chiến bay ra như một con chó, máu tươi phun ào ào, từ bậc tám nghìn sáu trăm cút xuống bậc năm nghìn.
Nếu không nhờ cơ thể anh ta rất khỏe thì đã bị một quyền đó đấm chết rồi.
“Mày!”
Cuồng Chiến cắn răng, dán chặt mắt vào Diệp Bắc Minh, hận không thể ăn tươi nuốt sống anh.
Rồi anh ta lại tiếp tục leo lên lại.
Tới bậc tám nghìn tám rồi.
Dao Cơ nhợt nhạt cười chúc: “Anh Diệp, chúc mừng!”
Diệp Bắc Minh gật đầu với cô ta: “Ừ”.
Rồi đi thẳng qua.
“Diệp Càn Khôn thứ hai!”
“Cậu ta có thể đuổi kịp Lý Thất Dạ không?”
“Dựa vào tốc độ đấy, đuổi kịp Lý Thất Dạ chỉ là vấn đề thời gian thôi!”
Phía sau bàn tán xôn xao.
Điều đó khiến Lý Thất Dạ đang dẫn đầu không tài nào bình tĩnh được.
Ầm!
Bỗng nhiên.
Trên người Lý Thất Dạ trào ra khí huyết, người thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Ngay sau đó.
Sau lưng anh ta bỗng xuất hiện hư ảnh của một Yêu Hoàng, nguồn lực lượng hùng hậu tuôn trào.
Vút.
Lý Thất Dạ đạp gió, một hơi lướt qua năm trăm bậc bậc thang đến vị trí bậc chín nghìn chín trăm.
“Cái gì? Lý Thất Dạ còn có thể tăng tốc ư?”
“Ôi mẹ ơi...!chỉ còn lại một trăm bậc cuối cùng!”
“Cứ tiếp tục như vậy, ai lên đỉnh còn chưa biết đâu!”
Người tu võ phía dưới kinh ngạc.
Bọn họ nhìn sang Diệp Bắc Minh vừa mới vượt qua bậc chín nghìn.
“Thua chín trăm bậc, cậu ta còn đuổi kịp không?”
Ngay khi Lý Thất Dạ bước lên bậc chín nghìn chín trăm kia.
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc à, đừng chiến đấu với hình nộm ở lĩnh vực tuyệt đối nữa, cậu cần phải nhanh hơn nữa!”
“Nếu không Lý Thất Dạ sẽ lấy vị trí đầu mất!”
Diệp Bắc Minh cười nói: “Anh ta muốn đứng nhất thì để anh ta đi!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục sửng sốt: “Hả? Cậu không muốn về nhất à?”
Diệp Bắc Minh thầm lắc đầu: “Về nhất có lợi gì chứ? Tôi chỉ cần lên tới đỉnh là được rồi!”
“Thứ nhất, thứ hai hay là người cuối cùng đều không sao hết!”
“Tu võ là quá trình vượt qua chính mình chứ không phải vượt qua người khác!”
“Cho tới bây giờ, những người này không phải là đối thủ của tôi!”
“Tôi chỉ so với chính mình thôi!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc một lát rồi cười phá lên: “Ha ha ha, nhóc à! Xem ra cậu đã lĩnh ngộ được chân lý của võ đạo rồi!”
Diệp Bắc Minh không nói gì.
Anh tiếp tục vững bước trèo lên.
Bậc chín nghìn một trăm.
Bậc chín nghìn ba trăm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...