Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
“Còn giết em trai của tao, suýt nữa khiến nhà họ Long đứt truyền thừa!”
“Mối thâm thù huyết hải này, tao không giết mày, người và thần cùng phẫn nộ!”
Gào thét tức giận, hổ thét rồng gầm!
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn Long Vô Nhai: “Năm đó khi nhà họ Long truy sát mẹ của tôi, sao không nghĩ đến ngày hôm nay?”
Toàn hội trường tĩnh lặng như cái chết!
Im lặng như tờ!
Phần lớn võ giả đều trầm mặc.
Dù sao, chuyện hai mươi ba năm trước, cũng có một số người biết.
Từng có một người phụ nữ đang mang thai nặng nề, bị hơn một nửa giới võ đạo truy sát.
Đôi mắt của Long Vô Nhai lạnh như băng: “Tao không biết mày đang nói gì!”
Ánh mắt của Tiêu Long Đồ đầy máu: “Em trai tao Tiêu Long Cơ, do mày giết phải không?”
Diệp Bắc Minh thản nhiên trả lời: “Tiêu Long Cơ nghe mệnh lệnh của vua Tây Vực, muốn giết tôi, chẳng lẽ không đáng giết sao?”
“Được! Diệp Bắc Minh, mày đợi đấy!”
Trong mắt Tiêu Long Đồ bùng lên sát ý, tàn nhẫn nói: “Tao là người thứ hai, hy vọng mày có thể ngăn được Long Vô Nhai, người đầu tiên lên võ đài!”
“Đừng có chết luôn đấy!”
Tần Quân Lâm lạnh giọng nói: “Diệp Bắc Minh, còn có Tần…”
Ông ta còn chưa nói hết câu.
Đã bị Diệp Bắc Minh cắt ngang!
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Biết rồi, xếp hàng nộp mạng đi!”
Ngụy Yên Nhiên ôm cái miệng nhỏ.
“Mày nói cái gì?”
Tần Quân Lâm nỏi giận, một luồng sóng khí khủng bố từ trên người ông ta phát ra.
Chấn áp tất cả mọi người có mặt không thở nổi!
Diệp Bắc Minh khẽ cười: “Yên tâm, tôi sẽ giết tất cả các người!”
“Suýt!”
Một tràng tiếng hít khí lạnh vang lên.
Cả người Lục Khi Sương sửng sốt, cơ thể cứng đờ.
Lục Lâm Thiên ở bên cạnh cũng cảm thấy toàn thân như có đàn kiến đang bò, cả người run rẩy.
Tất cả võ giả tê dại da đầu, cũng thật mạnh miệng quá rồi.
Chiến đấu xa luân chiến với năm người canh giữ, sống sót đã rất tốt rồi!
Còn giết tất cả mọi người?
“Hai người thì sao?”
Diệp Bắc Minh nhìn hai người cuối cùng.
Chu Nhân Tiên khẽ cười: “Diệp Bắc Minh, đúng là tao không thù không oán với mày”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...