Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
“Sao có thể uy hiếp được anh!”
Cô ta quan sát Diệp Bắc Minh, mắt lóe sáng nói: “Anh nên nói hết ra từ đầu mới đúng”.
Diệp Bắc Minh đăm chiêu gật đầu.
Lòng chẳng biết đang nghĩ gì.
Tôn Thiến cảm giác bầu không khí có chút ngượng nghịu bèn hỏi một câu: “Anh có đói bụng không? Nếu không thì để tôi nấu bát mì cho anh ăn?”
“Được”.
Diệp Bắc Minh ngồi suy nghĩ miên man rồi thuận miệng đồng ý.
“Được!”
Tôn Thiến như được trút bỏ gánh nặng, lao thẳng ra ngoài.
Chân trước cô ta vừa mới bước ra ngoài cửa.
Tút tút tút…!
Một tiếng chuông điện thoại vang lên, giọng nói của thư ký Tiền vang lên, nghe rất nghiêm trọng: “Long Soái, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Diệp Bắc Minh trầm xuống như đã đoán ra được điều gì.
Nhưng anh vẫn hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Thư ký Tiền căng thẳng nói: “Tây Vực loạn thật rồi ạ!”
“Tứ đại chiến thần dưới trướng vua Tây Vực phân chia lãnh địa, tự xưng làm vua!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh tối sầm: “Chuyện ở Tây Vực do tôi gây nên, tôi sẽ giải quyết nó”.
Thư ký Tiền nói tiếp: “Còn một chuyện nữa”.
“Gia tộc người canh giữ mở một cuộc họp bày tỏ sự bất mãn với phong cách làm việc của ngài!”
“Trong thành Võ Đế, đài võ đạo đã phủ bụi hơn mười năm đã được mở lại, buộc ngài phải tiến hành trận chiến Long Môn!”
Diệp Bắc Minh hiếu kỳ hỏi: “Trận chiến Long Môn đó là cái gì?”
Thư ký Tiền do dự một lát.
Dường như anh ta đang nghĩ xem phải giải thích như thế nào.
Mấy giây sau.
Giọng nói của thư ký Tiền vang lên: “Long Soái, ngài biết cá chép vượt long môn không?”
“Biết”.
Diệp Bắc Minh gật đầu nói: “Cái đó với trận chiến Long Môn liên quan gì?”
Giọng điệu của thư ký Tiền nghiêm túc hẳn: “Cá chép vượt long môn là nhiều lần trải qua gian nan trắc trở mới có thể hóa thành rồng!”
“Trận chiến Long Môn trên đài võ đạo giống với cá chép vượt long môn kia!”
“Ngài cần phải liên tục khiêu chiến vài vị người thủ hộ, hơn nữa phải chiến thắng mới tính là vượt long môn thành công!”
“Trong lịch sử, trận chiến Long Môn được mở ra không quá mười lần, mỗi lần đều có ba người thủ hộ mở long môn!”
Anh ta ngập ngừng một lát.
Rồi run rẩy nói: “Nhưng bây giờ lại có tới năm!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...