Lão tổ nhà họ Vạn trực tiếp ra tay, một lực lượng mạnh mẽ đánh tới: "Hạ cô nương, dừng tay!"
Tiếng nổ vang lên, vách đá sau lưng ầm ầm nổ tung.
Nếu không phải Hạ Nhược Tuyết kịp thời tránh thoát, e rằng sẽ chết ngay tại chỗ!
Hạ Nhược Tuyết biến sắc: "Các người có ý gì? Chúng ta đã thương lượng xong rồi!"
"Kiếm này thuộc về tôi, kiếm kỹ thuộc về các ông!"
"Hạ cô nương, kế hoạch có thay đổi, tốt nhất là cô nên thành thật một chút".
Lão tổ nhà họ Diệp nhếch miệng cười: "Trường Thanh, đi lấy bí tịch và kiếm!"
"Dạ, lão tổ".
Vạn Trường Thanh cười một tiếng, đi về phía bàn.
Hạ Nhược Tuyết cảm thấy không thích hợp.
Bóng dáng của cô lóe lên, lao ra khỏi cung điện bằng đá.
Lão tổ nhà họ Diệp nhếch miệng cười lạnh: "Hạ cô nương, cô muốn đi đâu vậy?"
Bàn tay gầy guộc của lão ta chụp lấy Hạ Nhược Tuyết!
Ầm!
Hạ Nhược Tuyết như bị sét đánh, phun ra một ngụm máu tươi, rơi xuống mặt đất.
Vạn Trường Thanh mỉm cười đi tới: "Lão tổ, đừng giết cô ấy vội, cô nàng này rất thú vị".
"Chúng ta đã quen biết được một tháng, cháu theo đuổi cô ta rõ ràng như vậy mà đến tay cũng không cho cháu nắm!"
"Vẫn nên chờ cháu chơi mấy lần rồi giết cũng không muộn!"
Lão tổ nhà họ Vạn cười đầy thô bỉ: "Thằng nhóc cậu có phong thái năm đó của lão phu!"
"Nếu không thì hai ông cháu chúng ta cùng lên?"
Vạn Trường Thanh cười nói: "Lão tổ, cháu còn trẻ, để cho cháu trước đi!"
"Các người vô liêm sỉ!"
Hạ Nhược Tuyết cắn chặt răng, toàn thân run lẩy bẩy.
"Ha ha ha ha!"
Vạn Trường Thanh cười to cực kỳ bỉ ổi: "Hạ cô nương, để tôi cho cô xem tính cách càng vô liêm sỉ của tôi nhé?"
Anh ta lao thẳng về phía Hạ Nhược Tuyết!
Ở thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, một đạo kiếm khí đỏ như máu phóng từ ngoài điện đá vào.
Xoẹt!
Chém xuống chỗ dưới đan điền của Vạn Trường Thanh năm tấc: "A!"
Tiếng kêu rên như mổ heo truyền đến!
Vạn Trường Thanh gắt gao che đậy phía dưới: "Lão tổ, nòi giống của cháu phát nổ...!Nó nổ tung..."
Sắc mặt lão tổ nhà họ Vạn trắng bệch: "Cái gì?"
Lão ta quát lớn về phía ngoài cung điện đá: "Ai? Cút ra đây cho tôi!"
...!
...!
Tiếng bước chân vang lên, một thanh niên xuất hiện cửa điện đá.
Hạ Nhược Tuyết rất vui mừng: "Bắc Minh, sao anh lại tới đây?"
"Diệp Bắc Minh!"
Trên trán Vạn Trường Thanh nổi lên gân xanh: "Lão tổ, giết anh ta giúp cháu!"
...!
Lão tổ nhà họ Vạn lạnh mặt: "Thằng kia, thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa mày lại đâm đầu vào!"
Ánh mắt tinh tường rơi xuống thân trên kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, lóe lên vẻ tham lam!
Không hề báo trước.
Vèo!
Lão tổ nhà họ Vạn trong chớp mắt xuất hiện trước người Diệp Bắc Minh, tốc độ gần bằng Ảnh Thuấn!
Thực lực cảnh giới Chân Linh khủng bố đến vậy!
"Thằng kia, mày có thể chết rồi!"
Giọng nói hờ hững của lão tổ nhà họ Vạn vang lên!
Đập một chưởng xuống!
Lão ta vô cùng tự tin, tên này nhất định sẽ bị lão ta đánh thành thịt nát!
Không khí xung quanh sôi ùng ục, xen lẫn với hơi thở xé rách hết thảy đè ép xuống!
Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười: "Nói bao nhiêu lần rồi, đừng dùng thân xác của các người cứng đối cứng với kiếm của tôi!"
Anh duỗi kiếm, trực tiếp chém xuống bàn tay của lão tổ nhà họ Vạn!
Phụt!
Một mảnh sương máu nổ tung!
Sắc mặt Vạn Trường Thanh biến đổi: "Lão tổ!"
"A...!Mày dám khiến tao bị thương?"
Lão tổ nhà họ Vạn đau đớn la to, nụ cười trên mặt biến mất: "Quả nhiên là thanh kiếm kia..."
Diệp Bắc Minh lười nói nhảm với lão ta!
Kiếm thứ hai đánh úp lại, sát khí kinh người ngưng tụ!
Lão tổ nhà họ Vạn nhanh chóng lùi lại, né tránh một kiếm này!
Ầm!
Một tiếng động long trời lở đất vang lên, mặt sàn cung điện bằng đá bị chém ra một lỗ hổng kinh khủng!
Lão tổ nhà họ Vạn đứng ở phía xa, vết thương chỗ cụt tay vẫn đang nhỏ máu tươi: "Thằng chó đẻ, lão phu đã đánh giá thấp mày!"
"Thật không ngờ với thực lực cảnh giới Vực Vương của mày mà có thể tổn thương đến tao!"
Trong con ngươi của lão ta hiện lên sát ý ngút trời: "Nhưng mày cho rằng như vậy là có thể thắng lao phu sao?"
Vừa dứt lời, lão tổ nhà họ Vạn dùng một tay nắm lấy miệng vết thương cụt tay!
Rồi dùng sức kéo thật mạnh!
Ầm!
Một cái cánh tay mới tinh trống rỗng mọc ra từ miệng vết thương!
Làn da mềm mại như trẻ con vừa mới sinh ra!
"Đù!"
Diệp Bắc Minh giậy nảy mình, con ngươi co rụt lại: "Tháp nhỏ, đây là thủ đoạn gì?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bình tĩnh đáp: "Người tu võ đến cảnh giới Chân Linh, sức mạnh huyết mạch có thể so được với Chân Long!"
"Tay hay chân bị chém hoàn toàn có thể tự mọc lại!"
Khuôn mặt Diệp Bắc Minh chấn động: "Như vậy chẳng phải là vô địch? Bất tử bất diệt?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Không khuếch đại đến vậy, đó chỉ là thân thể thôi!"
"Nếu đan điền bị hủy, đầu bị chém xuống, hay thần hồn dập tắt đều có thể giết chết cảnh giới Chân Linh!"
Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Nhóc, cậu còn đứng đó làm gì? Sợ đến choáng váng à?"
Một giây sau..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...