Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Diệp Nguyệt Thiền phát hiện Diệp Bắc Minh bèn nhỏ giọng nói với ông lão bên cạnh: “Cậu ta chính là Diệp Bắc Minh, là người tôi đã từng nhắc tới”.
“Ồ?”
Ông lão kia híp mắt đánh giá Diệp Bắc Minh.
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc à, lão già kia không đơn giản đâu, khí tức đã được che dấu rồi!”
“Cảnh giới của lão già đó ít nhất phải trên cảnh giới Chân Linh”.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Cảnh giới Chân Linh?”
“Không chỉ có mình ông lão kia đâu”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói tiếp: “Trong đám người này có tổng cộng mười ba cảnh giới Chân Linh lận!”
“Ôi vãi...”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật: “Cảnh giới Chân Linh rẻ bèo vậy à?”
Bỗng nhiên.
Một giọng nói mất kiên nhẫn vọng tới: “Tần Xuyên, bọn Tần Dương đâu rồi?”
“Lũ ranh kia làm sao thế, bảo chúng đến long đài trước mà sao không thấy tên nào hết vậy?”
“Thật đúng là không có chút ý thức giờ giấc gì, đợi bọn chúng đến đây phải dạy dỗ một trận mới được!”
Một lão già mặc áo bào màu tím sắc bén đảo mắt nhìn thoáng qua long đài.
Một vài người tu võ đến từ Thánh Vực biến sắc.
Bọn họ như muốn nói rồi lại thôi.
Người nọ là Tần Hồng Bân, là một trong thập tổ của nhà họ Tần.
Bọn họ nhìn người nhà họ Tần rồi lại nhìn sang Diệp Bắc Minh.
“Sao lại thế này?”
Lão già Tần Hồng Bân cảm thấy chuyện không đúng lắm.
Bàn tay già nua tóm đại cổ một người đàn ông trung niên trong đám đông.
Hai chân người đàn ông đó không chạm đất, bị bóp sắp nghẹt thở.
“Nói!”
Người đàn ông trung niên sợ phát khóc, chả biết mình chọc vào ai: “Đại nhân, chuyện không liên quan gì tới tôi!”
“Người nhà họ Tần là do Diệp Bắc Minh giết!”
Tần Hồng Bân tức giận bật thốt: “Nói cái gì? Không phải bọn Tần Dương và Tần Xuyên còn chưa tới?”
“Mà là đến đây đã bị người khác giết rồi!”
“Là ai hả? Ai dám giết người của nhà họ Tần chúng tôi!”
Người đàn ông trung niên chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Đại nhân, là cậu ta...!chuyện thật sự không liên quan...”
Tần Hồng Bân siết chặt ngón tay, người đàn ông trung niên kia nổ tung trong nháy mắt.
Giọng nói đứt quãng im phắt.
“Là mày à?”
Giọng Tần Hồng Bân như tới từ địa ngục: “Diệp Bắc Minh?”
Một người trẻ tuổi đằng sau biến sắc nói: “Lão tổ, tôi nhớ ra rồi!”
“Hình như thằng nhãi này tới từ thế giới Cao Võ, Tần Phàm cũng chết dưới tay cậu ta đó!”
Tần Hồng Bân nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh, sát ý cuộn trào: “Oắt con, lá gan lớn thật đấy!”
“Dám giết cả người nhà họ Tần tao à?”
“Lão phu sẽ giết mày trước rồi diệt cả họ nhà mày!”
Tần Hoành Bân bước tới, trên người xuất hiện hơn mười tia sấm chớp.
Khí tức lão ta vô cùng cuồng bạo.
Tất cả sấm chớp đều nổ về phía Diệp Bắc Minh.
“Tiểu Tháp, cho tôi sức mạnh!”
Diệp Bắc Minh quát khẽ.
Anh phất tay, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay.
Anh vung kiếm chém ra.
Tiếng nổ ầm ầm vang lên, sấm chớp va chạm với kiếm khí.
Làn khí khiếp người lan ra, mọi người kinh hãi lùi về phía sau, cả long đài chấn động.
“Hả?”
Đôi mắt già cỗi của Tần Hồng Bân thoáng hiện lên sự khiếp sợ: “Thằng nhóc này có thể đỡ được lôi pháp của lão phu ư!”
Ngay sau đó.
“Đó là thanh ma kiếm lấy từ chiến trường Thái Cổ!”
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Vô số ánh mắt đổ dồn vào người Diệp Bắc Minh, tập trung nhìn vào kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay anh.
Ầm!
Tất cả mọi người ồ lên.
Ai nấy đều kinh ngạc.
“Có chắc không thế?”
“Hỏi thừa! Khí tức của thằng nhóc này mới cảnh giới Vực Vương, sao cậu ta có thể chống lại sức mạnh của Tần Hồng Bân chứ!”
“Chắc chắn là nhờ vào sức mạnh của thanh kiếm đó!”
Một lão già khác gật gù nói: “Thanh kiếm này rất đáng sợ, vậy mà lại có thể khiến người tu võ cảnh giới Vực Vương biến đổi!”
Ông lão đó vừa dứt lời, ánh mắt vô số người tu võ rực lửa.
Ánh mắt bọn họ đầy khát máu nhìn kiếm Càn Khôn Trấn Ngục như dã thú nhìn mồi.
Còn Diệp Bắc Minh lại như một con sơn dương lẫn vào bầy sói.
Bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác giết.
Người thanh niên đứng bên cạnh Hạ Nhược Tuyết là Vạn Trường Thanh.
Mặt anh ta đỏ lên vì phấn khích: “Lão tổ, vậy mà thằng nhóc đó lại có được thanh kiếm kia!”
Lão tổ nhà họ Vạn hơi khiếp sợ: “Đừng có vội, bây giờ cậu ta là con mồi của tất cả mọi người!”
“Cậu ta không sống nổi đâu!”
Mặt Hạ Nhược Tuyết hơi đổi.
Trong đầu bỗng vang lên một giọng nữ: “Bây giờ quyền khống chế cơ thể thuộc về tôi, cảm xúc của cô dao động sẽ ảnh hưởng tới tôi đó!”
Hạ Nhược Tuyết rất lo lắng: “Bắc Minh gặp nguy hiểm sao tôi không lo lắng cho được!”
Giọng nữ kia lại nói tiếp: “Đàn ông đều là chướng ngại vật trên con đường võ đạo!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...