Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Đùng! Đùng! Đùng!
Tật Phong Lang từ từ bước tới, móng vuốt to lớn đặt lên ngực Hầu Tử.
Một luồng áp lực đè nén ập tới.
Trước mắt Hầu Tử giờ chỉ còn một màu đen: “Ba me, con xin lỗi, con vô dụng quá”.
“Anh Diệp, tôi có lỗi quá, là do tôi vô dụng, tôi không xứng luyện võ!”
“Xin hãy chăm sóc ba mẹ tôi…”
Tật Phong Lang mở to cái miệng đỏ lòm ra nhắm thẳng vào Hầu Tử.
Đôi mắt Cổ Na Phỉ trầm xuống, từ trong nhẫn không gian đeo trên tay lấy ra một bảo kiếm màu xanh dương rồi chuẩn bị ra tay.
Xoẹt xoẹt!
Ngay sau đó.
Trong không khí lại truyền tới một luồng khí tức hung ác khác!
Một luồng kiếm khí đẫm máu giáng từ trời xuống.
Lưỡi kiếm nhanh như điện xoẹt.
Phụt!
Kiếm khí chém ngang qua đầu Tật Phong Lang, máu tươi phun ra như suối phun, cái đầu sói to lớn rơi xuống mặt tuyết.
“Chị ơi, lợi hại quá!”
“Từ khi nào mà chị mạnh thế? Đây là loại kiếm kỹ gì vậy?”
Cổ Lực vỗ tay kêu to, người kích động đến mức run lên.
Cổ Na Phỉ đứng một bên lạnh nhạt nói: “Chị còn chưa ra tay nữa”.
“Hả?”
Cổ Lực sửng sốt, nhìn qua lối vào Tật Phong Cốc.
Cậu ta thấy một người trẻ tuổi từ trên trời đáp xuống bên cạnh Hầu Tử.
Người nọ ôm lấu Hầu Tử, lấy ra mấy cây ngân châm đâm vào người anh ta, vết thương nhanh chóng ổn định lại.
Sau đó.
Trong tay người thanh niên ấy lại bỗng nhiên xuất hiện mấy viên đan dược, rồi thẳng tay nhét vào miệng Hầu Tử.
“Diệp… anh Diệp… tôi vô dụng quá…”, Hầu Tử nghẹn ngào nói.
Diệp Bắc Minh lắc đầu nói: “Đừng nói nữa, chữa thương trước đã”.
Ánh mắt Cổ Lực đỏ bừng, chất chứa vô vàn sự tham lam, cậu ta kêu to: “Chị, chị có thấy gì không?”
“Đan dược lúc nãy trong tay tên kia vậy mà có đan văn đấy!”
“Đan văn đó chị! Ít nhất phải có hai ba đường đan văn gì đó, đây là đan dược cấp Huyền hay cấp Địa rồi!”
“Vậy mà thằng nhãi này lại dùng đan dược quý giá như vậy để cứu một tên phế thải, đâu phải một mà đến tận mấy viên!”
“Lãng phí, quá phí phạm rồi!”
Cổ Na Phỉ cũng rất bất ngờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...