Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
“Tru di cửu tộc!”
Vừa dứt lời.
Giống như đánh đòn cảnh cáo!
Mạnh mẽ khí phách!
Vua Tây Vực Tào Anh thộn mặt! Rõ ràng là ông ta hùng hổ đến hỏi tội, sao bây giờ lại thành Diệp Bắc Minh hỏi tội ngược lại ông ta?
Hàng triệu binh sĩ phía dưới cũng đều ngẩn người.
Hình như… đúng là như vậy!
“Mày!”
Vua Tây Vực Tào Anh gần như phun ra máu, đôi mắt trào lên lửa giận hừng hực: “Rõ ràng con trai tao…”
“Im miệng!”
Diệp Bắc Minh liền rèn sắt nhân lúc còn nóng, lạnh giọng nói: “Chẳng lẽ bản soái còn vu oan cho một vua Tây Vực nhỏ bé như ông?”
“Tào Anh, ông muốn tạo phản sao?”
Cơ thể của Tào Anh không nhịn được run lên, nuốt nước miếng, hoảng loạn: “Không… không có!”
Tuy ông ta có lòng tạo phản, nhưng tuyệt đối không dám ra tay lúc này!
“Nếu không có còn không mau cút đi?”
“Long soái ở đây, hàng triệu binh sĩ, ai dám tiến lên một bước?”
Diệp Bắc Minh quát lớn một tiếng.
Ầm!
Anh sử dụng lôi ảnh trùng trùng, trên trời giáng một đường sấm sét xuống.
Đinh tai nhức óc!
Hàng triệu binh sĩ run rẩy, mất hết sĩ khí.
“Tào Anh, cút!”
Hạ lệnh một tiếng: “Quân lệnh của Long soái, hàng triệu binh sĩ, rút về quân doanh cho tôi!”
“Mày… mày… mày… phụt!”
Vua Tây Vực Tào Anh lửa giận công tâm, phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp ngã xuống đất.
“Vương thượng!”
“Mời thần y, mau mời thần y!”
Hàng triệu binh sĩ loạn lên như cào cào, cũng không giữ được đội hình lúc đến, vội vàng bỏ chạy.
Diệp Bắc Minh cũng không muốn ở lại thêm một khắc, quay đầu bước ra một bước, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Trong thành Võ Đế, im lặng như cái chết!
Trong lòng tất cả mọi người đều vô cùng chấn hãi, trái tim như muốn nổ tung, đôi mắt trố ra, gần như là trợn trừng.
Dù có nằm mơ bọn họ cũng không nghĩ đến cảnh tượng này!
Một mình Diệp Bắc Minh xuất hiện, quát lui hàng triệu binh sĩ?
Khiến vua Tây Vực sợ đến nôn ra máu ngất xỉu?
Đúng là… đúng là, mẹ kiếp, nghịch thiên!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...