Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Phùng trưởng lão lạnh lùng: “Cô thích cái tên thần y chó má kia?”
Hàn Nguyệt hốt hoảng, tim đập thình thịch.
Vội vàng lắc đầu: “Tôi… tôi không có”.
“Ha ha, không cần mạnh miệng, chút tâm tư kia của cô tôi liếc mắt là có thể nhìn thấu”, Phùng trưởng lão cười thâm ý.
“Cô gái của Phạn Âm Cốc không thể động lòng với người ngoài”.
“Nếu để tôi tìm ra chứng cứ chứng minh cô thích hắn, vậy tôi sẽ thuận tay giết hắn luôn”.
Đúng lúc này.
Sau lưng một giọng nói nhàn nhạt truyền tới: “Tôi ưu tú như vậy, được người khác thích là bình thường”.
“Nhưng bà muốn giết tôi, thì bà không đúng rồi”.
“Kẻ nào?!!!”
Phùng trưởng lão kinh ngạc, vội quay đầu.
Kinh ngạc phát hiện đám người Diệp Bắc Minh đang đứng phía sau.
“Là cậu!”
Phùng trưởng lão mặt già nua trầm xuống, híp mắt: “Nhóc con, cậu dám theo dõi người của Phạn Ân Cốc chúng tôi?”
Trần Lê Y lạnh lùng nói: “Cái gì mà theo dõi bà?”
“Thành Võ Đế đi vào thì cứ là con đường như vậy, bà có thể đi, chủ nhân nhà tôi thì không thể sao?”
Nét mặt già nua của Phùng trưởng lão trầm xuống: “Nhóc con, miệng lưỡi sắc bén đó, ai cho phép cô dùng thái độ này nói chuyện với tôi?”
“Thu Nhã, đi lên vả miệng!”
“Dạ!”
Một cô gái trẻ phía sau đi lên, giơ tay đánh về phía mặt đẹp của Trần Lê Y.
Vô cùng kiêu căng phách lối!
Vương Thu Nhã.
Tu vi Võ Linh đỉnh phong!
Tốc độ của cô ta cực nhanh.
Với cảnh giới của Trần Lê Y, căn bản không phản ứng kịp.
Soạt!
Trong phút chốc, một bóng người xuất hiện, ngăn cản trước mặt cô ta.
Túm cổ tay Vương Thu Nhã, một cước đạp bay, đập trên mặt vách tường, hóa thành sương máu.
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt mở miệng: “Thị nữ của tôi mà cũng dám đánh?”
Trần Lê Y ngưỡng mộ nhìn bóng lưng Diệp Bắc Minh: “Chủ nhân…”
Thời điểm cô ấy ở nhà họ Khương cũng không có loại đãi ngộ này!
Chủ nhân ra tay vì người làm?
Sao có thể chứ!
Cô ấy có chút cảm động.
“Cậu!!!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...