Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Diệp Bắc Minh chẳng buồn suy nghĩ, anh và Hàn Nguyệt cùng lắm chỉ là quen biết, cũng không quá nhiều liên quan.
Đường Thiên Ngạo kinh hãi: “Tổng hội trưởng Diệp, lập tức đi Vạn Bảo Lâu sao?”
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Nếu không chờ đến Tết?”
“Ực!”
Đường Thiên Ngạo nuốt nước miếng: “Tông hội trưởng Diệp, hay là chúng ta tìm chỗ ở trước, lập kế hoạch một chút?”
“Không cần, đi luôn”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
…
Hàn Nguyệt theo người phụ nữ trung niên đi cách đó không xa.
Người phụ nữ đột nhiên dừng lại: “Hàn Nguyệt, cô và người đàn ông đó có quan hệ gì? Sao lại gọi hắn là thần y?”
Hàn Nguyệt cúi đầu: “Phùng trưởng lão, anh ta đã cứu ông nội tôi một lần, y thuật rất nghịch thiên!”
“Hơn nữa…”
Phùng trưởng lão trực tiếp cắt lời cô ta, khinh thường bật cười: “Y thuật rất nghịch thiên? Ha ha ha ha!”
“Hàn Nguyệt, ánh mắt mấy người giới thế tục các cô quá rác rưởi”.
“Tùy tiện hiểu một chút y thuật thì chính là y thuật nghịch thiên sao?”
“Một thầy thuốc của Côn Luân Hư đi đến giới thế tục cũng có thể giết một danh y, thần y của các cô trong nháy mắt!”
Phùng trưởng lão mặt đầy kiêu ngạo: “Nhớ kỹ, trở thành đệ tử của Phạn Âm Cốc tôi thì đừng có cả ngày bày ra dáng vẻ chưa trải sự đời”.
Hàn Nguyệt nhướng mày.
Thái độ Phùng trưởng lão khiến cô ta có chút không thoải mái!
Dù sao cũng là cô cả nhà họ Hàn, đột nhiên trở thành một đệ tử bình thường của Phạn Âm Cốc.
Thân phận có chút không thích ứng.
Bốp!
Đột nhiên.
Một cái tát giáng xuống, đánh Hàn Nguyệt ngã ngồi trên đất.
Toàn thân cô ta ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn Phùng trưởng lão, trong con ngươi có lửa giận: “Phùng trưởng lão, bà…”
“Bà cái gì mà bà?”
Phùng trưởng lão lạnh lùng: “Tôi đang nói chuyện, cô cau mày cái gì?”
“Không phục?”
Hàn Nguyệt vội vàng nói: “Không dám!”
“Tôi biết cô cũng không dám”.
Phùng trưởng lão cười lạnh: “Còn một chuyện!”
Hàn Nguyệt kinh hãi: “Phùng trưởng lão, bà nói đi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...