Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Lâm Thương Hải phanh xe lại, trên mặt đất xuất hiện vết phanh xe dài hơn mười mét.
Nếu không nhờ tính năng của xe rất tốt thì e là bọn họ đã văng khỏi đường rồi.
“Đệch, mấy tên này bị điên à?”, Lâm Thương Hải gầm lên.
Diệp Bắc Minh mở mắt.
Ầm! Ầm! Ầm!
Xe của đám Đường Thiên Ngạo bám sát nhau quá nên phanh không kịp.
Nên bọn họ đã tông vào đuôi xe đi trước!
Rầm rầm rầm!
Hơn mười chiếc xe thể thao việt dã kia thấy thế thì điên cuồng nhấn chân, lái xe chạy quanh đoàn xe của Diệp Bắc Minh.
Cát vàng bay đầy trời!
“Há há há…!”
Một vài người trẻ tuổi ngồi trong xe la ó như bọn điên trốn viện.
“Haha, xem kìa, bọn ngu đó tông vào đuôi xe nhau kìa!”
“Mấy cái xe cùi bắp này mà cũng dám vào Tây Vực sao?”
“Vất vả lắm mới gặp được bọn ngu, hay chúng ta chơi chút kích thích đi!”
“Nhào vô! Ai sợ ai chứ!”
Mấy tên thanh niên ngông cuồng trong xe thể thao việt dã cuồng loạn kêu to.
Đôi mắt Diệp Bắc Minh thoát hiện lên luồng sát ý lạnh như băng.
Anh đẩy cửa bước xuống xe.
Lâm Thương Hải và Vạn Lăng Phong liếc nhìn nhau rồi cùng bước xuống xe.
“Có người xuống xe kìa!”
Một thanh niên trai tráng xăm hình trên cổ nhếch miệng cười nói: “Tao cá là nó không thoát được đâu!”
Một tên khác đang lái chiếc xe thể thao việt dã bên cạnh cười bảo: “Tao cá là tên đó tránh được!”
“Nếu mày thua thì gái của mày đêm nay theo tao!”
“Còn nếu tao thắng thì bạn gái của mày cho tao mượn đỡ hai ngày!”
“Chốt kèo!”
“Tới đi!”
Tên thanh niên xăm hình ở cổ xoay tay lái, đạp chân ga.
Tên đó lái xe lao thẳng tới chỗ Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh chỉ đứng đó, thờ ơ nhìn chiếc xe đang lao tới.
Thanh niên xăm hình ở cổ cười to nói: “Haha, Lưu Chu, mày thua, thằng nhãi bị dọa cứng người rồi!”
Lưu Chu tức tối mắng: “Vãi! Thì ra là gặp một tên đần!”
Rầm rầm rầm!
“Haha! Nhãi nhép, chết đi!”
Thanh niên xăm trổ ở cổ nhe răng cười, đạp mạnh chân ga.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...