Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Ông ta ngẩng đầu lên nhìn về phía Diệp Bắc Minh, đúng lúc bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của anh.
Một giọng nói hệt như của thần chết truyền tới: “Ông thua rồi”.
Giọng nói ấy rét lạnh.
Không chút cảm xúc!
Cứng cỏi như sắt thép!
Phương Dã Tử sợ tới mức quỳ rạp xuống đất: “Long Soái, thật… thật xin lỗi!”
“Tôi nhận thua! Xin ngài tha cho tôi, tôi nguyện ý từ nay trở đi thần phục dưới chân ngài”.
“Tôi nguyện làm con chó của ngài, xin ngài tha cho tôi”.
Rầm rầm rầm!
Ông ta dập đầu một cách điên cuồng.
Dập đầu đến mức chảy máu đầm đìa.
Ngay lúc ấy.
Cái gì danh vọng, thân phận, địa vị, lòng tự tôn chứ, khi đối mặt với sống chết thì chúng chẳng đáng một đồng!”
“Đại sư Phương Dã Tử…”
Những võ giả xung quanh vô cùng kinh ngạc, cơ thể bọn họ cứng đờ lại.
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nhìn Phương Dã Tử, nói: “Có chơi có chịu, ông bỏ mạng lại đi!”
Anh đưa tay lên!
Chém xuống một kiếm!
Một kiếm ấy rất gọn gàng dứt khoát.
Phụt…!
Phương Dã Tử đầu lìa khỏi xác, trên gương mặt già nua còn lại dáng vẻ đầy hoảng sợ.
Ông ta thế quái nào cũng không thể tin rằng Diệp Bắc Minh thật sự chém chết mình!
Ông ta là Đại Sư đúc kiếm số một phương Bắc đấy!
Nếu để ông ta lại thì ắt sẽ cực kỳ hữu dụng.
Bản thân ông ta nếu còn sống thì chính là một kho tàng, dựa vào đâu mà giết ông ta chứ?
Một dòng suy nghĩ thoáng chảy qua đầu, anh cất thanh kiếm mình rèn vào.
Diệp Bắc Minh rời khỏi đây.
Lúc này, thư ký Tiền mới hoàn hồn, bèn nhanh chóng đuổi theo.
Xoẹt…!
Bỗng nhiên.
Một bóng người lóe lên, đó chính là ông lão đang ngồi quan sát mọi chuyện kia, ông lão chặn Diệp Bắc Minh lại rồi bảo: “Anh bạn này, cậu có thể nhịn đau mà bán thanh kiếm mình vừa rèn kia cho tôi không?”
Cô gái kia nói: “Tên nhãi nhép kia, đừng có không biết điều”.
“Ông nội của tôi là Vân Chi Lan, ông tôi coi trọng kiếm của anh đã là nhờ vào phúc khí anh mười đời tu luyện rồi”.
“Vân Chi Lan ư?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...