Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Bỗng nhiên, Diệp Thanh Lam đang chuyển biến tốt đẹp lại phun ra một ngụm máu tươi: “Phụt!”
Vết thương trên người bà vừa đỡ hơn chút lại lần nữa chuyển biến xấu.
Sức sống giảm xuống chóng mặt.
“Sao lại như vậy?”
Diệp Bắc Minh biến sắc.
Quỷ Môn Thập Tam Châm không thể chữa trị vết thương trên người mẹ ư?
Lãnh Nguyệt lo lắng nói: “Minh Nhi, vừa rồi khi bọn dì sử dụng chân nguyên chữa trị cho Lam Nhi cũng xảy ra tình hình như vậy”.
“Tình hình bà ấy có tốt hơn đôi chút nhưng lại nhanh chóng chuyển biến xấu”.
“Vết thương trên người không thể khôi phục hoàn toàn được!”
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc à, đây là vết thương do kiếm ý gây ra!”
“Kiếm ý?”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Tại sao thế?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Kiếm ý trên vết thương của mẹ cậu có ẩn chứa sát ý, đầy hơi thở tử vong, nếu không hóa giải được kiếm ý đó thì vết thương của mẹ cậu vĩnh viễn không thể khôi phục lại được!”
“Đây là thủ đoạn mà chỉ cảnh giới Vực Chủ mới có!”
“Kẻ làm mẹ cậu bị thương chính là một Vực Chủ!”
“Từ khí tức thì có lẽ là người của Kiếm Tông!”
Hoa Côn Luân hơi kinh ngạc bèn hỏi: “Sao bọn họ lại làm trái hiệp định, bước vào nhà họ Diệp chứ?”
“Kiếm Tông ư?”
Diệp Bắc Minh quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Hoa Côn Luân: “Hiệp định gì?”
Hoa Côn Luân ngập ngừng do dự: “À thì...”
Lãnh Nguyệt lê lết cơ thể yếu ớt của mình lên rồi giải thích cho anh nghe: “Minh Nhi, có một người tự xưng là lão tổ của Kiếm Tông”.
“Sau khi đánh Lam Nhi bị thương, ông ta còn bắt Nhược Tuyết đi!”
“Cái gì? Nhược Tuyết!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh lại càng tăm tối hơn.
Giọng anh trầm xuống: “Dì Nguyệt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lãnh Nguyệt không hề giấu diếm, kể hết lại một lượt chuyện Hạ Nhược Tuyết nhận được truyền thừa của Vạn Đạo Kiếm Chủ.
Hoa Côn Luân ngạc nhiên hỏi: “Cô gái kia đã nhận được truyền thừa của Vạn Đạo Kiếm Chủ ư?”
“Khí tức quét ngang qua mười mấy đại lục của thế giới Cao Võ vừa rồi là do tàn hồn của Vạn Đạo Kiếm Chủ gây ra!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh lạnh như ở trong hầm băng: “Mặc kệ là ai đi chăng nữa, nếu đã đánh mẹ con trọng thương, bắt cóc Nhược Tuyết!”
“Bọn họ đều phải trả một cái giá thật đắt!”
Rồi anh cõng Diệp Thanh Lam đi ra ngoài đại sảnh.
Mấy chốc cả hai đã biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.
Một lúc lâu sau đó.
Long Đảo.
Diệp Bắc Minh thả Diệp Thanh Lam xuống rồi gọi: “Sư phụ!”
Một tia sáng sắc nhọn lóe qua, Hắc Long Vương hóa thành một người đàn ông: “Ơ đây là? Sao lại thành ra thế này?”
“Sư phụ, đây là mẹ con!”
Đôi mắt Diệp Bắc Minh ửng đỏ: “Bà ấy bị kiếm ý làm bị thương, hiện không thể chữa trị hoàn toàn!”
“Trước khi con nghĩ ra cách cứu mẹ thì sẽ đặt tạm bà ấy trong Long Trì!”
“Được!”
Hắc Long Vương gật đầu không hề do dự: “Mau đi đi!”
Bên bờ Long Trì, Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng đặt Diệp Thanh Lam vào trong Long Trì, lại dùng Quỷ Môn Thập Tam Châm để khóa tinh khí của bà lại.
Lúc này mới có thể giữ được một hơi của Diệp Thanh Lam.
Hắc Long Vương nhíu mày: “Mẹ cậu bị thương rất nghiêm trọng, kiếm ý còn ẩn chứa tử khí khát máu nữa!”
“Trừ phi tìm được cách hóa giải nó nếu không thì mẹ cậu cũng chẳng thể nào kiên trì trong Long Trì được bao lâu”.
“Nhóc Diệp à, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, cả người đằng đằng sát khí: “Là người của Kiếm Tông xông vào nhà họ Diệp, chẳng những đánh mẹ con bị thương!”
“Mà còn bắt cóc cả người phụ nữ của con đi nữa!”
“Cái gì?”
Hắc Long Vương tức giận bật thốt: “Kiếm Tông thật to gan làm sao, đến cả mẹ và người phụ nữ của đồ đệ tôi mà cũng dám động vào!”
“Đồ nhi à, để sư phụ đi đòi công bằng cho!”
Diệp Bắc Minh bất ngờ nói: “Sư phụ? Người...”
“Tộc Rồng đen tôi chưa bao giờ sợ thế lực nào hết!”
Hắc Long Vương kiêu ngạo mỉm cười rồi rống to.
Gầm gừ!
“Cánh cửa truyền tống mở ra, đi theo bổn vương tới Kiếm Tông!”
Hơn mười con rồng đen bay lên trời: “Tuân theo mệnh lệnh của Long Vương ạ!”
...!
Thế giới Cao Võ, đại lục Linh La.
Trong chủ điện của Kiếm Tông.
Bảy ông lão xuất thần như thần tiên đang ngồi trên ghế thái sư.
Sau lưng bọn họ là bài vị của tổ tiên Kiếm Tông được sắp xếp từng tầng như Kim Tự Tháp.
Hơn mười nghìn đệ tử nội môn của Kiếm Tông đứng canh, kính cẩn e dè nhìn bảy ông lão kia.
Bọn họ là Kiếm Tông Thất Tử.
Bảy vị lão tổ cảnh giới Vực Chủ.
Nhờ vào sự tồn tại của bảy người bọn họ mà Kiếm Tông mới có thể vững vàng làm một trong những thế lực hùng mạnh nhất đại lục Linh La.
Nhờ họ mà Kiếm Tông có thể sánh ngang với Đế tộc.
Lục này, Hạ Nhược Tuyết đang bị trói tay trói chân đứng trong đại điện của Kiếm Tông.
“Cô nàng chính là đệ tử của tên phản bội kia ư?”
Một giọng nói đầy uy nghiêm vang lên: “Trước bài vị của liệt tổ liệt tông Kiếm Tông mà sao còn không mau quỳ xuống nhận tội!”
Các đệ tử đều nhìn chằm chằm vào Hạ Nhược Tuyết.
“Đồ phản bội!”
“Mau quỳ xuống!”
“Đồ phản bội, mau quỳ xuống!”
Hạ Nhược Tuyết ngẩng đầu lên, ưỡn ngực nói: “Sư phụ của tôi là Vạn Đạo Kiếm Chủ, không phải là đồ phản bội gì hết!”
“To gan!”
Lão già bắt Hạ Nhược Tuyết về quát to lên rồi đưa tay ra áp chế cô ấy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...