Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
“Chỗ này là ba mươi viên đan dược thượng phẩm, mời đại nhân vui vẻ nhận lấy”.
Ông ta lấy từ trong ngực một hộp gỗ đàn tử.
Cẩn thận mở ra.
Bốn lão giả đội mũ rộng vành còn chẳng buồn nhìn.
Giống như những đan dược thượng phẩm này là rác rưởi vậy.
“Phụt!”
Diệp Phi Phàm cười giễu cợt, bả vai rung kịch liệt: “Ha ha ha ha, đan dược thượng phẩm, oa!”
“Đan dược thượng phẩm, đuổi ăn mày sao?”
“Đồ chơi này ở Côn Luân Khư chó cũng không thèm ăn!!!”
Ầm!
Diệp Phi Phàm một cước đạp bay lão giả: “Lão già kia, ông coi cậu đây là ai hả?”
Phụt!
Lão giả phun ra một ngụm máu tươi, ngực lõm xuống, toàn bộ xương sườn đứt gãy.
Trong con ngươi thiếu nữ đều là máu tươi, cô ta gào thét: “Anh dám đánh ông nội tôi bị thương?”
Soạt!
Cô ta rút một thanh kiếm dài, xông về phía Diệp Phi Phàm.
Diệp Phi Phàm mặt lộ vẻ giễu cợt, tiện tay túm lưỡi kiếm của trong tay thiếu nữ, dùng sức gập lại.
Một tiếng giòn dã, kiếm dài gãy thành hai khúc.
Trở tay dùng kiếm ấn vào vị trí cổ họng của thiếu nữ, khiến cô ta cứng ngắc tại chỗ, không dám có chút cử động nhỏ nào.
Lão giả kêu lên: “Đại nhân, xin đừng làm cháu gái tôi bị thương”.
Diệp Phi Phàm cười nói: “Được, vậy cậu đây hỏi ông một câu”.
“Đại nhân, xin cậu cứ nói”.
Lão giả cúi đầu.
Diệp Phi Phàm lập tức mở mắt: “Tôi đang tìm một người tên Diệp Bắc Minh, các người biết không?”
Con ngươi lão giả co quắp lại: “Diệp Bắc Minh?”
“Ông biết hắn?”
Bốn lão giả đội mũ rộng vành nhìn sang, một luồng áp lực khủng khiếp tấn công tới, khiến lão giả lập tức quỳ sụp xuống.
Nhắm mắt: “Biết… cả giới võ đạo không ai không biết Diệp Bắc Minh…”.
Lão giả nói tất cả những gì mình biết ra.
Diệp Phi Phàm có chút kinh ngạc: “Mẹ kiếp, xem ra em họ này của mình khá lợi hại đấy”.
Em họ?
Lão giả mặt đầy khiếp sợ, chẳng lẽ Diệp Bắc Minh cũng đi ra từ Côn Luân Khư?
Ông ta lo lắng cho an nguy của cháu gái: “Đại nhân, có thể thả cháu gái của tôi được không?”
Diệp Phi Phàm cười thâm ý: “Được”.
Trượt tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...