Đồ Đệ Diêm Vương


Trần Phong và ông thầy Tú đi bộ trên con đường làng sáng ánh trăng, nửa đêm mùa hè thôi mà gió lạnh thổi qua khiến cả hai cũng phải rùng mình, chợt nhớ tới ma nữ gặp trong lối đường mòn, Trần Phong đem hết chuyện kể với thầy, từ chuyện hai anh em hắn gặp phải lúc đi chơi game, đến chuyện giấc mơ kỳ lạ đêm qua, hắn kể rất tường tận, nhưng thầy Tú chỉ im lặng không nói gì, có vẻ như những điều đó thầy đã đều biết hết, thái độ đó không khỏi khiến Trần Phong có chút hoài nghi trong lòng, không biết sự việc hắn trải qua từ hôm qua tới giờ có liên qua gì đến thầy Tú không, gần tới lối cổng vào khu mỏ, thầy Tú mới mở lời:- Tiểu tử, ta biết ngươi còn rất nhiều hoài nghi, nhưng bây giờ không phải là lúc ta giải thích và nhận thức của ngươi cũng chưa đủ để hiểu.

Nhưng ngươi hãy tin ta, ta làm mọi chuyện là đều muốn tốt cho ngươi và cho cái làng nàyTrần Phong nghe thầy nói với giọng điệu chắc nịch và chính trực, trong lòng cũng cảm thấy vững tâm hơn, hắn lách qua tấm tôn rồi giữ cho thầy Tú chui qua, đang bật đèn pin lên thì thầy Tú ngăn lại:- Không cần, đèn pin sẽ làm chúng ta bị lộ, coi chừng bảo vệ khu mỏ phát hiện ra thì cũng rất phiềnTrần Phong nghe vậy liền lập tức tắt đèn đi, giắt vào hông balo, rồi nói:- Giờ chúng ta làm gì hả thầy!- Giờ cứ đi tới chỗ hiện trường đã, sáng ngày ta cũng chưa vào được tận nơiNói rồi hai người lại lần mò trên đường, chỉ dựa vào ánh trăng mà đi.

Sáng vừa xảy ra án mạng xong nên đường cũng được dọn qua khá gọn gàng, không còn máy móc vất liểng xiểng nữa, nhưng kì lạ là, trên đường rõ ràng không vướng cái gì, cứ chốc chốc thầy Tú lại kéo Trần Phong giật về phía sau mình, như thể hắn sắp va phải vật gì đó vô hình vậy, mặc dù không hiểu sao thầy lại làm thế nhưng hắn cũng im lặng không nói gì, vì giờ hắn cũng rất sợ, hắn sợ những thứ thầy nhìn thấy mà mình không nhìn thấy, nên cứ nép nép theo sau thầy.

Đi được một lúc là đến vị trí cu Don gặp nạn, chỗ này nằm giữa cung đường, đoạn đường mòn cũng ngắn thôi nhưng cong vòng theo chân núi, nên từ đây không thể trực tiếp nhìn được ánh sáng ở bốt bảo vệ hai đầu cổng, muốn nhìn thấy cổng ra phải đi thêm khoảng 300m nữa mới thấy, dù đã được dọn dẹp vết máu nhưng hòn đá đè chết cu Don vẫn còn đấy, vì quá to nên bên quản lý công trường vẫn chưa có biện pháp di dời, mới kéo tạm sang một bên để giải phóng mặt đường.

Vừa nhìn thấy hòn đá đó là Trần Phong thoáng rùng mình, nó y hệt như hòn đá mà hắn mới nhặt về hôm trước, chỉ có điều nó là bản phóng đại to hơn mà thôi, thày Tú ngồi xổm xuống lấy trong túi nải của mình ra một chiếc chuông đồng nhỏ, nhưng quan sát kỹ thì cái chuông đó lại không có quả lắc để tạo tiếng động, mà ở vị trí quả lắc đáng lẽ phải buộc một vật cứng thì lại buộc một lá bùa nhỏ, còn đang định hỏi thầy, thì đằng sau có người mặc quần áo bảo vệ đi tới phía sau Trần Phong, người đó nói lớn:- Cậu thanh niên kia, vào đây làm gì…Trần Phong giật nảy mình quay lại, còn đang định mở mồm phân bua thì thầy Tú đứng phắt dậy, vung tay bịt chặt lấy miệng hắn, cái vung tay bịt miệng của thầy khá mạnh, nó gần như tát vào mồm Trần Phong vậy, rồi thầy hướng đến người bảo vệ kia nói:- Không có gì, ngươi không hại ta, ta không hại ngươi, âm dương không nên nói nhiều chuyện, phiền ngươi đi choTrần Phong lúc này quả thật không hiểu thầy đang nói cái gì, không biết có phải thầy gặp ma nhiều quá mà nhìn ai cũng thành ma không nữa, đang đêm đột nhập vào công trường của người ta, bảo vệ không gô cổ vào là may rồi, lại nói mấy câu quái dị khó hiểu, thì có mà họ đánh cho hết đường về quê mẹ.

Nhưng lúc này hắn đang bị thầy bịt chặt miệng cũng không nói được, thầy Tú nói nhỏ vào tai:- Phải tuyệt đối im lặng, việc này để ta xử lýTrần Phong nhìn thầy rồi gật đầu đồng ý, như thế thì càng tốt, cứ để thầy võ mồm một lúc đi, cho bảo vệ chửi cho trận rồi tống cổ ra ngoài, đỡ phải dính dáng thêm vào cái việc này, mình cũng không bị mang tiếng là giúp mà không giúp đến cùng.

Thầy Tú bỏ tay bịt miệng ra rồi tiến đến gần người bảo vệ:- Sao, ta nói ngươi không hiểu hả, ở đây không có việc của ngươi, có đi không hay để ta ra tayNghe thầy Tú nói thế, Trần Phong chắc mẩm quả này kiểu gì cũng bị bảo vệ túm ra ngoài rồi, nhưng kì lạ là người bảo vệ này lại không phản ứng với câu nói của thầy Tú, mà chỉ tay vào Trần Phong:- Thế còn người kia…Thầy Tú liền giơ tay đập mạnh vào cánh tay của người bảo vệ chúi xuống, thầy quát lớn:- Hắn là đệ tử của ta, ngươi đừng có làm xằng làm bậy, kẻo ta đánh cho hồn phi phách tán bây giờLúc này Trần Phong hoàn toàn không chú ý đến ẩn ý trong câu nói: “Thế còn người kia” của ông bảo vệ, mà hắn chỉ chú ý đến hành động đánh mạnh vào tay của thầy Tú, hắn chắc mẩm trong đầu: “Thôi quả này xong rồi, mấy thằng bảo vệ công trường thằng nào cũng to con rắn mặt, toàn đàn anh đàn chị chứ không thì làm sao quản được cái nơi tạp nham đông người, lắm thể loại này, quả này khéo mang được cái mạng về thì cũng bầm dập.

Em Ngân ơi, anh muốn về với em…”Còn đang không biết phải can ngăn thầy thế nào, thì Trần Phong trợn mắt há mồm, vì ngay chỗ vị trí thầy Tú đập lên cánh tay người bảo vệ bỗng bốc cháy dữ dội, người đó thét lên đau đớn, rồi lấy tay còn lại giật mạnh một phát làm dứt cả cánh tay đang bốc cháy vứt sang một bên để lửa không bén vào người, cánh tay bị vứt sang một bên bốc cháy ngùn ngụt rồi nhanh chóng hóa thành tro, giống như người ta đốt vàng mã vậy.

Lần này thì Trần Phong đã hiểu tại sao thầy Tú lại ngăn cản kịch liệt đến vậy, cái chuyện bốc cháy thì cũng thôi đi, cứ cho là thầy dùng thủ thuật gì đó đốt cánh tay người đó đi, nhưng người bảo vệ kia lại một phát giật đứt cánh tay mình rồi nó cháy hóa thành tro luôn thì tất cả đã đảo lộn nhận thức của Trần Phong, hắn giờ mới nhận ra người bảo vệ kia không đơn giản, hẳn không phải là con người mà là ma quỷ.

Cũng may thầy ngăn hắn kịp thời.Tức thì con quỷ trong lốt bảo vệ kia giận dữ hét lớn rồi lao đến chỗ thầy:- Mày…mày được lắm, mày chết điThầy Tú giật lùi lại một đoạn né đòn rồi giơ chiếc chuông đang cầm ở cổ tay lên, con quỷ nhìn thấy sợ hãi hét lớn:- Là… là …Nhiếp hồn chuông…Không nói thêm câu nào nữa, nó chạy thẳng khuất vào bóng tối âm u, lúc này thầy Tú mới thở phào nhẹ nhõm rồi ngoái lại nhìn Trần Phong, giờ hắn còn đang đực mặt ra, muốn nói lắm nhưng á khẩu không nói lên lời, thầy Tú cũng biết hắn đang nghĩ gì nên giải thích luôn:- Ngươi nhớ kỹ, từ giờ về sau, đi đêm mà có ai gọi sau lưng thì tuyệt đối không được thưa, có thể quay lại nhìn nhưng tuyệt đối không được thưa nếu chưa xác định đó là người hay ma- Người… người bảo vệ vừa rồi – Giờ Trần Phong mới lắp bắp- Đó không phải bảo vệ, bảo vệ nào mà đi đêm lại không cầm theo đèn pin, mặc dù đêm trăng có sáng, nhưng đứng từ xa không thể nhìn rõ ai với ai, lại nhìn ra ngươi là người thanh niên.

Đó là quỷ, nhưng tên quỷ này không tầm thường, ta chưa nhìn ra bản chất của nó, nên cũng không dám mạnh tay.Lúc này Trần Phong mới ngồi sụp xuống run rẩy:- Thôi thầy ơi, cho tôi về, tôi sợ lắm rồi…tôi còn mẹ già con nhỏ, à không không, tôi còn em Ngân chưa được hôn cái nào, đời trai chưa được nếm vị mặn ngọt tình yêu… hix hixLúc này thầy Tú mới đánh đuổi được con quỷ nên tinh thần cũng hưng phấn, thầy cười rồi nói:- Hà hà, tiểu tử, người chưa chết được đâu.


Ngươi á….

ngươi còn phải nếm nhiều cái … mặn lắm… hà hàNhưng Trần Phong nhất quyết giãy nây nẩy lên, hắn cứ ngồi đấy lải nhải đòi về cho bằng được, thầy Tú vẫn thư thái, cười rồi nói:- Được, tiểu tử ngươi đã nói thế thì xem ngươi có bản lĩnh không – Rồi thầy đeo chiếc chuông vào tay Trần Phong: “Đây là Nhiếp hồn chuông, mỗi lần tiếng chuông vang lên sẽ chấn nhiếp ma quỷ, ngươi đeo vào rồi về điTrần Phong giơ chuông lên lắc lắc, rõ ràng không có quả lắc thì làm sao phát ra âm thanh được, hắn ngước lên nhìn thầy Tú nghi hoặc, cái lão già biến thái này lại định chơi xỏ mình à, thấy ánh mắt của Trần Phong, thầy Tú vuốt tí râu dưới cằm rồi nói:- Nhiếp hồn chuông thì chỉ có âm binh ma quỷ mới nghe thấy, ngươi đừng có nhìn nó nhỏ mà coi thường, nếu biết sử dụng, một tiếng chuông có thể vang vọng khắp âm ti địa phủ, triệu gọi âm binh, chấn nhiếp quỷ thần, hày… bảo vật này đưa cho ngươi thật không nỡ mà…Nói xong thầy Tú cũng ra vẻ tiếc nối lắm, cái này thầy nói thì Trần Phong cũng tạm tin, dù sao lúc này hắn cũng trực tiếp nhìn thấy tay cầm chuông của thầy đập vào con quỷ bảo vệ kia khiến nó cháy mất một cánh tay, Trần Phong cúi chào từ biệt thầy rồi chạy thẳng theo lối đường cũ về, còn thầy Tú cứ đứng đó, nhìn theo bóng lưng hắn như chờ đợi.Trần Phong đi thẳng mà không quay đầu, thực ra lúc này hắn cũng đang phân vân lắm, nói gì thì nói, thầy cũng đang giúp thằng cu Don, giúp chú Trai cô Hến, mà hắn đã nhận lời với cô chú rồi, thầy và anh Cường cũng rất tin tưởng hắn, vậy mà giờ đây hắn lại bỏ thầy lại về một mình.

Nhưng ai sẽ nghĩ cho hắn, không pháp lực, không khả năng, không biết bất kỳ cái gì cả, nhà có mỗi một mình hắn là con trai, không anh chị em, nếu hắn xảy ra chuyện gì thì bố mẹ hắn sẽ đau khổ thế nào, nhìn bố mẹ cu Don là đủ hiểu.

Rồi em Ngân người trong mộng nữa, hắn mới hít hà được tí hơi con gái thôi, còn chưa biết được hơi ấm người con gái ấy như thế nào vậy mà giờ đã vong mạng… Người ta có thể nói hắn ích kỉ, nhưng hắn có quyền ích kỷ, nếu hắn chết thì ai sẽ sống thay hắn đây.

Trong lòng thật khó chịu với mớ ngổn ngang suy nghĩ, nhưng rồi hắn cũng đi đến một quyết định, quyết định thay đổi cả cuộc đời hắn sau này- Mình phải quay lại…Cuối cùng thì Trần Phong cũng hạ quyết tâm, hắn có thể chết, bố mẹ hắn cũng sẽ đau lòng, em Ngân rồi cũng bị thằng khác xơi tái.

Nhưng hắn không thể sống cúi đầu với cái danh Kẻ bỏ cuộc, có thể sẽ không ai biết chuyện này mà lên án, nhưng hắn lại không thể chạy trốn khỏi tòa án lương tâm, cái mà sẽ đi theo hắn cả đời.Đang định quay bước lại, thì Trần Phong mới giật mình nhận ra… Hắn đang đi đâu vậy… con đường này… sao lại ….Từ nãy đến giờ hắn cũng đi khá xa rồi, đúng ra phải tới cổng lối về làng rồi, hoặc ít nhất cũng phải nhìn thấy bốt bảo vệ đằng ấy rồi, sao đi mãi mà không thấy đâu, con đường này đâu có dài đến thế, nhìn đằng trước thì chỉ thấy một con đường cong bám vào chân núi, cong mãi, đi mãi mà không thấy điểm cuối, bây giờ hắn mới thấy rùng mình, hơi lạnh xâm chiếm cơ thể, một cảm giác rùng rợn xâm nhập vào trí não.

Cảm thấy không ổn, Trần Phong liền quay lưng bỏ chạy, cuối cùng cũng gặp lại thầy Tú đang đứng quan sát hòn đá, thấy Trần Phong quay lại, thầy mới nhếch miệng cười rồi nói:- Hầy a… tiểu tử ngươi nghĩa khí lắm, ta không nghĩ ngươi sẽ trở về nhanh như vậy, ta quả không nhìn nhầm người a … à hà hàTrần Phong thở hồng hộc, nói là hắn nghĩa khí thì cũng đúng, vì hắn đã hạ quyết tâm quay trở lại, nhưng hắn trở về nhanh như vậy là vì hắn còn đang sợ vãi đái ra quần chứ không phải là chí anh hùng nổi lên, hắn vừa thở vừa nói:- Thầy… tại sao… hộc hộc… tại sao tôi đi mãi mà không thấy … hộc … đường về- Ư uhm, xem ra ta phải giúp ngươi rồi, không thì ngươi cũng khó giúp được ta… - Nói xong, thầy Tú đưa 2 ngón tay lên miệng lẩm bẩm câu chú ngữ gì đó rồi điểm lên giữa trán Trần Phong:- Âm dương tuệ nhãn … KhaiLúc này hai mắt Trần Phong tự nhiên nóng ran lên, cảm thấy như sắp nổ tung đến nơi, hắn ôm lấy mắt như muốn móc luôn hai con mắt ra vậy, quằn quại một lúc, Trần Phong mới từ từ mở mắt ra, tức thì hắn nhảy sát lại chỗ thầy Tú, mặt sợ hãi, người như muốn nép sát vào thầy:- Ối giời ơi, cái… cái gì vậy thầy…Thấy Trần Phong hoảng sợ, thầy Tú mới giải thích:- Bách Quỷ Lộ, con đường này đã biến thành Bách Quỷ Lộ- Bách…Bách Quỷ Lộ là sao thầy – Trần Phong run rẩy hỏiThầy Tú vuốt râu ra vẻ chán nản rồi nói:- Hày, các ngươi rõ ràng có học từ Hán Việt mà chậm hiểu quá a, xem nhiều truyện tiên hiệp đi à, rồi ta nói gì thì cũng sẽ hiểu.- Truyện tiên hiệp toàn vẽ mấy con thiếu vải, vú bự… mông to thôi thầy…… tôi đâu có đọc chữ – Trần Phong cãi ngangThầy Tú không buồn tranh luận với hắn mà nói tiếp:- Bách Quỷ Lộ hiểu sát nghĩa là con đường có trăm quỷ, nhưng trăm nó ám chỉ tương đối thôi, ở đây có thể hiểu là con đường có rất nhiều quỷ tụ tập, có thể dưới trăm, nhưng cũng có thể tới hàng vạn… Đứng im và nói nhỏ thôi, đừng kinh động chúng thì chúng sẽ không làm hại taBây giờ trước mắt Trần Phong, trên con đường hắn vừa đi có hàng trăm người lố nhố trên đường, không đúng, phải là hàng trăm con ma con quỷ mới đúng, đại khái làm âm hồn, vì hắn vẫn chưa phân biệt được thế nào mà ma, thế nào là quỷ, nhưng bộ dáng thì thảm vô cùng.

Kẻ thì cụt tay, kẻ thì mất đầu, hoặc là một mảng đầu nát bét, lòi cả óc ra, kẻ thì ruột lòi khỏi bụng lủng lẳng, có kẻ thì quần áo rách nát như vừa bị kéo lê trên đường, có kẻ thì quần áo ướt sũng như vừa bị dìm dưới nước.

Lại trong đám lố nhố đó, cũng có oan hồn mặc quần áo giống như thời xưa, kiểu áo dài mũ mấn, cũng có oan hồn mặc chiến bào, hông vẫn còn vỏ kiếm giắt bên.

Tất cả hiện ra trước mắt với một cảnh tượng thảm khốc- Nhưng… nhưng sao ở đâu ra mà nhiều thế thầyThầy Tú chỉ lên trời:- Ngươi có để ý lúc con quỷ bị ta đốt một tay kia vừa biến mất, thì mây cũng che mờ mặt trăng đi khôngQuả đúng là vậy, nhưng Trần Phong lại không để ý thấy, vì lúc hắn xách balo đi về thì hắn lôi đèn pin ra soi, hắn nghĩ kể cả lúc ấy có bị bảo vệ thật tóm cũng không sao, cùng lắm là bị chửi vài câu rồi cũng tống cổ hắn ra ngoài, thế là hắn thoát khỏi cái nơi quỷ dị này.

Bây giờ mặt trăng bị che mờ, nhưng những thứ hắn nhìn thấy lại nhiều hơn, cố trấn tĩnh lại, hắn hỏi:- Thầy, sao lắm thể loại ma quỷ thế thầy- Ày…… ta cũng đang thắc mắc đây, những oan hồn này là chết tại đây, có nhiều loại trang phục như thế chứng tỏ là có vong chết từ rất lâu rồi, từ thời phong kiến, thậm chí có cả lính triều đình, cũng có vong mới chết nên trên người còn đang mặc âu phục, nhưng vì Mê trận mà không thoát ra khỏi vùng núi này được, tức là mê trận này đã có từ rất lâu rồi.

Nhưng mà, con đường này mới mở từ khi có khu mỏ, tức là Bách Quỷ Lộ cũng mới có, vậy kẻ nào đã tạo nên Bách Quỷ Lộ, kẻ đó có liên quan gì tới mê trận ở vùng núi này…- Mê trận…? – Trần Phong ngạc nhiên hỏi- Vừa rồi không phải ngươi đi mãi mà không tìm thấy đường ra phải không, tức là ngươi đã lạc vào mê trận, thằng bé con nhà anh chị kia cũng bị lạc vào mê trận nên mới đi hết vòng này đến vòng khác trên con đường này- Thằng cu Don cũng lạc vào mê trận… - Trần Phong kinh hãi- Đúng, như nó không may mắn như ngươi, ta đã cho ngươi đeo Nhiếp hồn chuông, khi ngươi đi chuông sẽ rung, nên đám ma quỷ kia mới không dám lại gần ngươiTrần Phong như đã hiểu được vài chuyện lúc đầu còn thắc mắc, hắn hỏi tiếp:- Mê trận… mê trận là gì thầy?Thầy Tú lúc này mới lắc đầu nói:- Hày… giờ cũng không phải là lúc có thể nói hết cho ngươi hiểu được, ta chỉ có thể nói ngắn gọn thôi, ngươi chắc từng nghe nói đến Thiên Linh Cái chứ…?- Dạ vâng, truyện với phim có nhắc đếnNghe thầy Tú giải thích Trần Phong mới vỡ lẽ, thì ra Thiên Linh Cái theo thầy biết có 4 cấp độ, cấp độ 1 là Thần giữ của, cái này thì hắn nghe thấy nhiều, cấp độ 2 là Sát Long, trấn yểm long mạch của một mảnh đất, thuật Phong thủy tà ác cũng hay nhắc đến, cấp độ 3 là Huyết đen có thể thông thiên đoán vận, thu hút tài lộc, mà điển hình là vụ án thầy Hai Tưng chấn động một vùng miền Tây ngày nào.


Còn Mê trận này là cấp độ 4 – Luyện Thần.

Với cách luyện Thiên Linh Cái ở cấp độ 4 thì có rất ít người biết về cách này.

Vì nó vượt xa sự tưởng tượng của con người và hiện nay hầu như là không còn nữa.

Cách luyện của cấp độ này thay vì dùng mỗi đầu của vật tế thì Pháp Sư sẽ sử dụng thêm cả chân, cả tay, ruột gan, nội tạng rồi dùng những bộ phận này chôn lên những huyệt đạo của một quả núi hoặc một khu đất nào đó nhằm tạo ra những vị thần cai quản vùng đất đó.

Đầu sẽ chôn trên đỉnh núi, tay chôn ở sườn núi, và chân chôn ở chân núi, thân thể chôn ở giữa núi.

Mục đích của cách làm này là để tạo nên Thần Quyền cai quản cả một vùng núi hoặc một khu vực nào đó nhằm bảo vệ những bí mật hoặc của cải trong khu vực đó.

Thời xưa trong những lăng mộ lăng tẩm của vua chúa hoặc quý tộc thường có tục lệ phải chôn theo vàng bạc, châu báu và những đồ vật có giá trị.

Để tránh việc bị mất cắp trộm mộ và kẻ địch tác động vào mộ làm ảnh hưởng xấu đến hậu thế đời sau.

Nên các Pháp Sư đã sử dụng Thiên Linh Cái để làm thần trấn giữ Lăng Mộ.

Điều này lý giải vì sao vẫn có những vùng đất hoặc những lăng mộ con người vẫn chưa có thể tiếp cận được hoặc rất khó để vào.


Hoặc có vào được thì vẫn bị dính lời nguyền làm ảnh hưởng đến bản thân và gia đình.

Nhiều người tử nạn không rõ lý do khi bước vào vùng đất thiêng, cũng có người cảm thấy đuối sức, mệt mỏi, mất phương hướng, ảo giác, ốm đau.

Cách làm này được áp dụng ở cả những nền văn minh Lưỡng Hà, Sông Nin, Sông Hằng…Ngoài việc sử dụng bùa chú này để bảo vệ các lăng mộ của vua chúa hoàng tộc ngày xưa thì các tướng cướp cũng thường dùng cách này để trấn giữ kho báu cướp được trên một ngọn núi hoặc trong một hang động nào đó, và cũng có người sử dụng cách này để bảo vệ những bí mật liên quan đến hậu thế đời sau.Như được khai thông suy nghĩ, Trần Phong quay sang nói với thầy:- Nếu như thầy nói, Mê trận này có từ rất lâu, mà Bách Quỷ Lộ mới có, vậy chứng tỏ Bách Quỷ Lộ được tạo ra để bảo vệ Mê Trận này, Mê trận cần được bảo vệ vậy thì Mê Trận sẽ có điểm yếu.

Nhưng ai đã tạo nên vòng bảo vệ này, liệu nó có liên quan tới lãnh đạo cấp cao của khu mỏ này khôngThầy Tú cười sảng khoái vỗ vỗ vai Trần Phong:- Tiểu tử thông minh lắm, nói rất đúng ý ta, vấn đề này thì phải về hỏi bố thằng Don xem các cấp lãnh đạo là người thế nào thì mới suy đoán ra được.Nói rồi thầy bảo Trần Phong lấy con rô bốt của thằng cu Don đưa cho thầy, thầy lẩm nhẩm điểm điểm cái gì đó rồi đưa lại cho hắn, lúc này, nhờ vào Âm dương tuệ nhãn thầy mới khai cho Trần Phong, hắn mới nhìn thấy dường như có một sợi dây khói trắng mờ mờ từ con rô bốt tỏa ra, kéo dài, kéo dài mãi, rồi cái dây ấy chui vào bụi cây ven sườn núi, dường như đang dẫn đường cho hai người vậy, thầy Tú giục:- Nhanh, đi theo sợi dây đóNói rồi thầy Tú xông lên trước, Trần Phong cũng lập tức theo sát thầy, mặc dù quả chuông được đeo vào tay rồi nhưng hắn vẫn nắm chặt lấy, dù sao giờ đó cũng là thứ duy nhất hắn có thể sử dụng.

Hai người cứ thế đi theo sợi khói mỏng manh mà đi sâu thật sâu vào trong hẻm núi, lách qua đám cỏ rậm rạp, qua từng tán cây che lối dưới ánh trăng mờ nhạt, cuối cùng cũng đến một sườn dốc nhỏ, dưới sườn dốc đó là một khu đất trống, dường như mới được đào lên làm sân tạm thời, nhưng nhìn dấu vết thì đây chỉ có thể là do máy móc làm.

Lập tức thầy Tú kéo tụt Trần Phong ngồi xuống, nấp sau đám cỏ rậm rạp ra hiệu yên lặng, lúc này hắn mới len lén cùng thầy nhìn ra ngoài.

Ngoài bãi đất trống, có khoảng chục thằng quỷ sai mặt mũi hung tợn, sừng với răng nanh nhọn hoắt, da đen sì, mồm rộng hoác, tay lăm lăm chùy với đao, đang xúm quanh một người nhìn nhỏ bé, đó là thằng cu Don, nó bị xích sắt tròng vào cổ, đang phải bò bằng cả hai tay hai chân mà khéo cái xe có hai con quỷ ngồi trên.

Chúng nó đang chơi trò gì vậy, thằng bé nhỏ con như thế, còn sống đã chẳng kéo nổi rồi, giờ chết rồi còn phải bò ra như trâu như ngựa kéo xe cho chúng nó, từng nhát roi vụt vào lưng thằng bé đen đét, nó khóc lóc đau đớn van xin thì lại càng bị bọn quỷ sai đánh mạnh hơn.

Trần Phong lửa căm hơn sục sôi, chỉ muốn nhảy ra choảng nhau với bọn quỷ: “Mẹ nhà nó, đến nước này bố mày cũng đéo sợ nữa, xem ai đánh được ai nào” thì thầy Tú kéo hắn ngồi xuống lại ra hiệu bình tĩnh, rồi chỉ chỉ phía trước.

Cũng dưới sân, phía đối diện chỗ Trần Phong nấp, có con quỷ đang ngồi trên hòn đá to, hắn bị mất một cánh tay, có vẻ như là tướng lĩnh, hắn chỉ tay vào thằng cu Don mà chửi:- Mẹ kiếp, lỗi của mày là không kéo được hắn chết chung, làm hỏng kế hoạch của tao, tao phải tra tấn mày đến khi bắt được hồn thể của hắnTrần Phong quay sang thầy Tú nhỏ giọng:- Thầy, “hắn” mà con quỷ kia nói đến là ai, không lẽ là tôi?Thầy Tú cũng gật đầu:- Có lẽ đến 9 phần là nhà ngươi, nhưng sao lại đòi bắt ngươi thì ta không rõ – Rồi thầy tự nhiên giật mình quay sang: “Ngươi… ngươi nghe được bọn chúng nói…”- Vâng! Chúng nó chửi thằng Don nãy giờ, tôi nghe được mới hỏi thầy chứ – Trần Phong cũng ngạc nhiên với sự sửng sốt của thầy- Kỳ lạ, ta mới khai Tuệ nhãn cho ngươi thôi, đã khai Phong nhĩ đâu nhỉ… Nhưng thôi, giờ không phải lúc nói chuyện nàyNói rồi thầy lại tiếp tục ra hiệu quan sát tiếp, được một lúc Trần Phong cũng suốt ruột lắm rồi, hắn quay sang thầy Tú định hỏi lúc nào ra tay, thì thấy thầy đang liếm mép rồi nuốt nước bọt cái ực mà rằng:- Chà chà, gái Việt ngon đáo để nhỉ, lại còn trinh nữa …chẹp…chẹp!Trần Phong cũng ngớ người ra không hiểu thầy Tú đang nói gì, hắn khẽ:- Ô thầy ơi! thầy bị làm sao thế, gái gú ở đâu ra bây giờ…- Kia kìa, con ma nữ đứng cạnh thằng quỷ sai lúc nãy bị ta đốt đó, úi chà chà, mông với vú, ngon thế chứ lạiTrần Phong cũng khó hiểu mà nhìn theo hướng thầy Tú chỉ, thì đứng cạnh thằng quỷ tướng kia đúng là có một con ma nữ, cổ bị xích sắt trói lại, đầu cúi gằm, quần áo rách nát giống như bị ngã từ trên vực xuống, nhưng dù như thế thì nhìn qua cũng thấy được gương mặt cô gái này còn sống hẳn rất đẹp, thêm phần quần áo bị rách chỗ kín chỗ hở, vòng ngực vòng mông cũng lộ ra, lại càng thêm vẻ sexy quyến rũ, Trần Phong cũng không khỏi thốt lên:- Mẹ nó, con quỷ này cũng tinh mắt thật đấy… mà sao thầy biết con ma nữ đó còn trinhThầy Tú cười biến thái, cái kiểu cười lúc nhảy vào bóp chim Trần Phong mà trả lời:- Hè hè hè… cứ đi theo ta, rồi cái gì nhà ngươi cũng biếtNhưng Trần Phong cũng không khỏi nghi ngại, không biết con ma nữ này với con ma nữ đi đôi hài đỏ có phải là một không, hắn quan sát kỹ thì không thấy đôi hài đỏ nào cả.

Vậy thì con ma nữa gặp ở cổng nhà em Ngân với con ma nữ này có phải một không nhỉ, tiếc là lúc đó hắn không quan sát kỹ để giờ đối chiếu, mà lúc ấy thần hồn đâu mà quan sát, còn nữa.

Vậy con ma nữ ở cổng nhà em ngân với con ma nữ đi đôi hài đỏ thì sao, có phải là một không, lúc đó hắn lại cũng không quan sát xem con ma nữ ở cổng nhà em Ngân có đi hài đỏ không nữa.

Tự nhiên trong đầu rối tung lên, nếu là ba con ma nữ khác nhau thì sao nhỉ, sao số hắn lại gặp nhiều ma đến thế, lại toàn ma nữ, duyên âm thì nó cũng vừa vừa thôi chứ.


Đang vật lộn với mớ hỗn độn trong đầu thì dưới sân nghe thấy tiếng chửi của thằng quỷ tướng:- Con tiện nhân này, mày làm tao vất vả lắm mới bắt được mày, mày còn không phục tùng à, mày muốn tao ném mày ra Bách Quỷ lộ khôngNói rồi tên quỷ tướng ra tay vả cho ma nữ kia một cái thật mạnh khiến nó đó ngã văng ra sân, mấy thằng quỷ sai đang đánh đập thằng cu Don lố nhố hò reo, tên quỷ tướng quát tiếp:- Hôm nay không hầu hạ tao cho cẩn thận, tao sẽ ném mày cho bọn chúng hưởngLúc này hình như máu anh hùng của thầy Tú nổi lên, thầy đứng phắt dậy, nhảy một phát ra giữa sân tới chỗ con ma nữ rồi quát:- Mẹ nhà nó, chúng mày dám động vào mỹ nhân của ta, chúng mày muốn chết à… À mà chúng mày chết rồi mà… Chúng mày muốn hồn phi phách tán à… Ối giời ôi nhiều thế…Thôi bỏ mẹ rồi…Trần Phong tuy sững sờ với phản ứng của thằng cha biến thái này nhưng cũng nhảy ra theo thầy, vì dù sao đứng cạnh thầy vẫn còn cảm thấy an tâm hơn là đứng nấp một mình trong bụi, hắn chạy nhanh đến chỗ thằng cu Don, tay giơ Nhiếp hồn chuông lên lắc lắc, tức thì tất cả xích sắt trên người thằng cu Don đều tự bung hết ra, đám quỷ sai sợ hãi dạt hết sang hai bên, tranh thủ tình huống đó, Trần Phong kéo thằng cu Don lại chỗ mình rồi dắt nó lại gần thầy Tú, thầy Tú thấy Trần Phong làm việc nhanh lẹ thế thì ưng bụng lắm, thầy cũng khẩn trương lấy trong tay nải của mình ra một bình hồ lô nhỏ, thu hồn phách của thằng cu Don vào.Việc chính tạm xong, bây giờ mới là lúc nan giải, bị đám quỷ sai vây quanh thế này, thoát làm sao được đây, tên quỷ tướng cười lớn:- Không gì vui bằng con mồi tự dẫn xác đến, con tiện nhân kia, mày giết nó thì tao sẽ tha cho màyTên quỷ tướng vừa dứt lời xong thì con ma nữ đang ngã vật dưới chân thầy Tú chồm lên, móng tay mọc dài ra, gương mặt vặn vẹo bỗng trở nên đáng sợ, nó lao đến như muốn dùng móng tay mình đâm xuyên người thầy vậy, Trần Phong cũng không kịp phản ứng chỉ kịp hét lên:- Thầy…!Đáng lẽ ra cái người cần cẩn thận nhất là thầy thì thầy lại không chú ý, con ma nữ xông đến xiên một nhát ngọt lịm, cảm giác như các móng tay đang đâm sâu vào cơ thể thầy vậy, thầy Tú không kịp tránh đòn nên chỉ biết bám chặt lấy người con ma nữ mà nằm ngửa ra rên hư hử.

Tiếng tên quỷ tướng cười lên sảng khoái, Trần Phong cũng hốt hoảng định lao đến dùng Nhiếp hồn chuông đánh vào con ma nữ thì hắn lại thấy có gì đó … sai sai.Mồm thầy thì rên hử hử đó, nhưng ánh mắt thầy thì tỉnh tảo lắm, thầy hết trừng mắt ra hiệu cho Trần Phong ý chừng là đừng lại gần, rồi lại liếc nhìn con ma nữ, lúc này con ma nữ hình như cũng đang khóc, mặc dù chẳng biết ma khóc có nước mắt không, nhưng hẳn là nó cũng khổ tâm lắm mới phải ra tay với thầy, chắc cũng vì bất đắc dĩ.

Nhưng được một lúc ngắn thì có vẻ con ma nữ đó cũng nhận ra có gì đó sai lắm lắm, cái gì mà thầy một tay thì đang bám vào vú nó, đúng hơn là mượn cớ bám vào vú nó để bóp bóp, còn tay kia thì sờ xuống mông, rồi vì sướng quá không chịu nổi mà thầy cũng phải kêu lên:- Ê hề hề… Phê ê ê ê ê ê ê ê ê …quáCon ma nữ nhận ra mình bị lừa thì lúc này ông thầy Tú cũng bóp đã cả tay rồi, nó vội đẩy thầy ra, nhưng thầy vẫn không buông tha cho nó, thầy nhanh tay mở nắp bình hồ lô vừa rồi mới thu hồn phách thằng cu Don, giờ thu luôn cả con ma nữ này vào.Trần Phong cạn lời, lão thầy tu sắc Tú này, đàn bà không chê, mà đàn ông cũng không từ chối, không biết mình đi theo lão ta thì còn giác ngộ ra được chân lý nào nữa đây.

Rồi Trần Phong chạy đến gần thầy, hai người dựa lưng vào nhau tạo thế thủ quan sát xung quanh:- Tôi đến thua thầy đấy, thầy không thể cho tôi bình yên thoát ra khỏi đây được àÔng thầy Tú vẫn cười hề hề:- Tiểu tử, ngươi lo cho ta hả… ta đúng là không nhìn lầm người mà, ngươi xứng đáng làm đệ tử của ta- Thoát ra khỏi đây đã rồi tínhThầy Tú sung sướng như vừa thu nhận được đệ tử tâm đắc nên hạ quyết tâm đánh nhanh thắng nhanh, thầy rút trong túi nải ra một pháp khí rồi hét lớn:- Bọn ma quỷ chúng mày, chúng mày thích sống ngoài vòng pháp luật hả … à à không… ngoài vòng pháp thuật hả, xem pháp khí của ta đây…Nói rồi, thầy bóp mạnh vào pháp khí một cái, tức thì một dòng nước trắng trắng đục đục từ vòi của món pháp khí ấy bắn thẳng vào mặt tên quỷ sai gần đấy cái bẹp- Ở! … cái gì vậy… – Thầy Tú ngạc nhiên nhìn lại món pháp khí trên tay mìnhTrần Phong ngoái lại nhìn thì cũng ngẩn ngơ cả người, cái món pháp khí thầy đang cầm trên tay lại là hộp sữa Vinamilk mút dở, thầy bóp cái làm lượng sữa còn dư trong hộp theo vòi bắn ra ngoài trúng mặt tên quỷ sai, giờ thì mặt Trần Phong xám như tro, chắc cũng không thể dùng từ cạn lời để miêu tả cảm xúc của hắn lúc này nữa, giờ hắn đang hạn hán lời, sa mạc lời rồi, hắn quay sang gắt với thầy Tú:- Tôi lạy thầy, thầy chơi đủ chưa hả?Đúng là kẻ địch khỏe như trâu không bằng đồng đội ngu như bò mà, đám quỷ sai xung quanh cùng với tên quỷ tướng cười hô hố:- Ha ha ha, ngươi diễn đủ chưa…đủ rồi thì chịu chết đi – Nói xong tên quỷ tướng nhảy từ trên hòn đá xuống.Ông thầy Tú vẫn cười như không có chuyện gì:- Ê hề hề, nhầm tí gì mà căng, tại tối bận đánh liêng nên chưa uống hết… nên quênTrần Phong lắc đầu chán nản không muốn nói thêm gì nữa, tay nắm chặt Nhiếp hồn chuông quan sát xung quanh.

Thấy tên quỷ tướng chuẩn bị xông vào cùng đám quỷ sai, thầy lại rút trong tay nải ra một món pháp khí nữa, Trần Phong cũng phải ngoái lại nhìn cho kỹ xem thầy có rút ra hộp bao cao su hay bịch băng vệ sinh phụ nữ nào không.

Lần này thì chuẩn cơm mẹ nấu rồi, món pháp khí đó bằng giấy hình hộp kích thước tương đồng với hộp sữa Vinamilk, thảo nào mà thầy lại rút nhầm, thầy bóp mạnh rồi hô lớn:- Khống Lôi ẤnTức thì món pháp khí đó cháy rụi, rồi đột nhiên trời đang trăng sáng, gió bão mây mù ở đâu kéo đến ùn ùn trong chớp mắt, rồi liên tiếp các tia sét đinh tai nhức óc đánh xuống, đánh tan hồn phách của đám quỷ sai, tên quỷ tướng miễn cưỡng chống đỡ được một đòn, nhìn hồn phách mờ đi thì đoán chừng cũng bị thương không nhẹ, Trần Phong đứng gần đó tuy không bị đánh trúng nhưng vì tiếng nổ lớn cũng choáng váng, chỉ biết bịt tai lại chịu đựng.

Tên quỷ tướng hoảng hốt, có vẻ như nó đã nhận thấy sự chênh lệch thực lực quá lớn giữa nó với thầy:- Gọi được cả Thiên lôi, ngươi… ngươi là ai?Thầy Tú hất hàm khinh thường:- Tao là bố mày đấy, mày không biết bố mày là ai à? … Bất hiếu…Dù bị thầy Tú đả kích nhưng có lẽ vì quá khiếp sợ trước sức mạnh của thầy, tên quỷ tướng vội hóa mình thành một làn khói đen biến mất vào trong vách đá sau chỗ hắn vừa ngồi, thấy kẻ địch chạy mất, thầy Tú cũng không vội đuổi ngay, thầy giơ hai ngón tay lên trời rồi hô lớn:- GiảiTức thì phong vân mù mịt biến mất, trả lại bầu trời quang đãng, ánh trăng chiếu rọi cảnh vật.

Trần Phong vẫn đang ngồi gục xuống ôm đầu bịt tai mà không biết trận lôi phạt đã tan, thầy Tú lại gần vỗ vỗ:- Này...này …A nhô… đại bàng gọi chim cu nghe rõ gật gù … A nhô!Lúc này thì Trần Phong mới ngoái lên nhìn thầy, thấy bầu trời quang đãng, hắn hỏi:- Sao rồi thầy….- Hày… bọn quỷ sai bị lôi phạt đánh tan rồi, còn tên quỷ tướng thì hóa thành khói chạy mất rồiTrần Phong thở dài như trút được gánh nặng:- Haiz, thế về thôi thầy, về kẻo cô chú chờ…Nhưng thầy Tú gạt đi:- Chưa được, ta muốn xem xem phía sau vách đá kia là gì, hắn biến vào đó chắc chắn có nơi để ẩn nấp, diệt cỏ phải diệt tận gốcMãi Trần Phong mới thấy ông thầy pháp này cho mình một chút cảm giác an toàn thì giờ thầy lại bảo phải đuổi theo nó vào tận hang ổ, bộ thầy còn muốn bắt nốt nó về để chơi nữa hả thầy, hắn giẫy nẩy lên:- Ôi thôi tôi xin thầy, tôi lậy thầy, thầy cho tôi về, cứu được cu Don rồi thì thầy cho tôi về chứ tôi sợ lắm rồiThầy Tú vẫn vuốt vuốt tí râu lún phún dưới cằm mà cười:- Tiểu tử, ngươi đã nhận ta làm sư phụ thì nhất nhất mọi việc phải nghe theo ý ta, yên tâm sẽ có lợi cho ngươiTức thì Trần Phong đứng phắt dậy đôi co:- Tôi nhận ông làm sư phụ lúc nào? Hả?- Á à! Nghịch đồ… vừa nãy còn đồng ý làm đệ tử của ta, chưa được canh giờ mà đã định làm phản hả?- Này nhá, tôi bảo là thoát ra khỏi đây đã rồi tính, giờ còn chưa thoát ra khỏi đây, mà thoát ra khỏi đây thì cũng “rồi tính” chứ tôi chưa nói sẽ làm đệ tử ông nhéBiết không đôi co được quả này với Trần Phong, lão thầy Tú đành kiếm cớ khác:- Vậy ngươi giỏi thì về một mình đi, ngoài kia còn Bách Quỷ Lộ, còn Mê trận đó, đừng nói ta không nói trướcLần này thì Trần Phong phải chịu:- Vâng! Thôi tôi thua thầy rồi, thầy muốn đi xem thì đi, rồi còn về kẻo muộnNói xong hai người tiến lại vách đá đằng sau chỗ tên quỷ tướng lúc nãy ngồi, thầy Tú đưa tay lên sờ sờ, thầy cứ mò dần mò dần ra xung quanh thì phát hiện ra một khe nứt nhỏ, cũng vừa cho một người chui vào, thầy ra hiệu cho Trần Phong rồi sau đó chui vào trước, Trần Phong cũng chui vào theo thầy.

Men hết theo khe nứt đó hai người lại gặp một khoảng trống nhỏ, đúng hơn giống như một cái sân nhỏ, mà sau cái sân đó là một cái cổng đá được chạm khắc hoa văn tinh xảo, những hình vẽ trên cổng có chút quen quen, có cảm giác như có chút nét vẽ của tranh Đông Hồ.

Thầy Tú quan sát kỹ một hồi rồi lấy tay đẩy cánh cổng đi vào trong, Trần Phong cũng đi theo, hắn cầm đèn pin bật lên soi xung quanh, thì bên trong lại gặp một không gian rộng lớn hơn nhiều so với bên ngoài.

Không gian bên trong giống như hình tròn, xung quanh tường có 6 cây cột chống đỡ, giữa khoảng trống các cột có đặt một bức tượng nhìn có vẻ là thiên binh thiên tướng cao đến 3 mét, vậy là có 7 bức tượng thiên binh hình thù khác nhau, nhưng ngay dưới sàn, chỗ thiên binh đứng lại đặt cái thùng gỗ gì đó có họa tiết nhìn giống như quan tài nhưng lại dựng đứng, nhìn có vẽ cũ lắm rồi, rồi tất cả hướng mặt của thùng gỗ đó đều hướng chỉ vào vị trí trung tâm của vòng tròn, tại đây có một miệng giếng nhỏ, giếng không có thành nên miệng giếng bằng với sàn nhà luôn, nước thì đen ngòm.

Thầy Tú đang đứng cạnh cái thùng gỗ liền ra hiệu với Trần Phong:- Tiểu tử lại đây, phụ ta mở cái nắp quan tài này raLần này thì Trần Phong tay chân rụng rời, hóa ra đây đúng là một cổ mộ:- Ôi giời ơi! Cái gì vậy thầy, tôi đã tự nhủ nó không phải là quan tài rồi, thầy đừng có nói ra như vậy có được khôngNói thì nói vậy nhưng Trần Phong vẫn phải làm theo chỉ thị của thầy Tú, không làm thì đến bao giờ mới ra được khỏi đây, ông thầy cầm đèn soi còn Trần Phong thì ra sức cậy cái nắp dựng đứng ấy ra, cũng may cái quan tài dựng đứng này đã quá cũ kỹ, nên hắn ra sức một lúc là cậy được, nắp quan tài vừa mở thì thầy Tú liền soi đèn vào.

Lập tức thầy Tú mắt trợn lên, bật lùi ra đằng sau, cái gì mà lại khiến ông thầy gọi được cả Thiên lôi sỡ hãi đến vậy:- Thất…thất…thất sát tỏa hồn trận… Mau… mau đóng nắp quan tài lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui