Đồ Đệ Của Ta Lợi Hại Quá Đi

Ngay lúc Bạch Phong Lưu đánh Kha Vô Nhai một trận tơi bời, thanh niên vốn chưa đạt đến Trúc Cơ đỉnh phong khẽ cau mày, sau đó nhìn Bạch Phong Lưu, lạnh giọng nói: "Có phải ngươi không để ta vào mắt không?"

Thanh niên nữ tính vừa dứt lời, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, bởi vì lúc này, gã kinh hãi phát hiện mình lại không thể nói được, huống chi là cử động dù chỉ nửa bước.

Một lúc sau, Bạch Phong Lưu sửa sang lại đạo bào xốc xếch và cũ nát, sau đó nhìn Kha Vô Nhai mặt mũi bầm dập đang đứng một bên với vẻ mặt ấm ức, khẽ nói: "Đi đi, trút hết những ấm ức của ngươi ra ngoài, đánh hắn ta một trận cho ông đây."

Nói xong y còn chỉ vào Tạ Thanh vẫn còn đang mang vẻ mặt kinh hãi.

Kha Vô Nhai nhìn Bạch Phong Lưu, rồi nhìn Tạ Thanh, sau đó nhỏ giọng nói: "Sư phụ, ta không đi."

Nghe vậy, Bạch Phong Lưu cau mày, trong mắt hiện lên một tia thất vọng.

Nhìn vẻ mặt của Bạch Phong Lưu, Kha Vô Nhai không khỏi gầm lên: "Bạch Phong Lưu, ngươi có lương tâm hay không thế, cứ nhất quyết hành ta thì ngươi mới hài lòng à? Nói thế nào thì ta cũng là đồ đệ của ngươi, ngươi không thể làm như vậy với ta."

Sau đó, hắn chỉ vào người đàn ông nữ tính và tiếp tục nói: "Tu vi của hắn là gì? Trúc Cơ đỉnh phong. Tu vi của ta là gì? Thành Thể đỉnh phong. Một cái tát, hắn chỉ cần một cái tát thì đồ đệ ta đây sẽ xong đời, ngươi có hiểu hay không?"


Kha Vô Nhai nói xong chữ cuối cùng, giọng nói trở nên vô cùng oan ức.

Nghe vậy, Bạch Phong Lưu chợt hiểu ra, sau đó lộ ra vẻ mặt xấu hổ.

"Xin lỗi đồ đệ, ta nghĩ ngươi cũng yếu như hắn, không chú ý nhiều đến tu vi gì cả. Chút chuyện nhỏ này ngươi cứ nói với vi sư, đừng giữ trong lòng. Ngươi xem ngươi nín nhịn làm gì, mặt mũi sưng tấy hết rồi kìa."

Nói xong, Bạch Phong Lưu nhìn thanh niên bị khống chế, chậm rãi nói: "Thằng nhóc kia, ngươi xem, không phải ta bắt nạt ngươi mà tu vi của đồ đệ ta thực sự quá kém cỏi. Thế thì hai ta so tài đi."

Nói xong, y mở trói buộc cho thanh niên nữ tính kia.

Thanh niên nữ tính nhìn Bạch Phong Lưu, lập tức trầm mặc, một lát sau mới ngẩng đầu lên, sau đó...

Chỉ nghe một tiếng phịch.

Thanh niên nữ tính trực tiếp quỳ trên mặt đất, nước mắt chảy dài trên mặt: "Đại ca, ta van xin ngươi bỏ qua cho ta đi, ta cũng cùng đường mạt lộ mới có ý đồ với đan dược của ngươi. Nhà ta còn có một trăm tám mươi tám tiểu thiếp đang chờ ta chăm sóc, còn có hàng trăm đứa bé đang chờ được ăn, ta thật không dễ dàng chút nào. Đại ca, nếu ngươi không tin thì đi hỏi thăm xung quanh đi. Ta tên là Tạ Thanh, chỉ cần hỏi tên ta là biết."

Vừa nói dứt lời, Kha Vô Nhai và Bạch Phong Lưu lập tức hóa đá.

Một lúc sau, Bạch Phong Lưu nói: "Ta hành tẩu chư thiên, chưa bao giờ bị đánh bại, cho đến khi gặp được ngươi, cuối cùng ta cũng biết cái gì gọi là người tàn nhẫn. Về điểm đó thì ta không bằng ngươi."

Nói xong, trong vẻ mặt khiếp sợ của Kha Vô Nhai, y trực tiếp nắm lấy vai Tạ Thanh rồi biến mất.

Trong tinh không, Tạ Thanh ngơ ngác bị Bạch Phong Lưu tóm lấy, xuyên qua hết thiên hà này đến thiên hà khác.

Một lúc sau, Bạch Phong Lưu dừng lại trước một hành tinh đổ nát.


Sau đó, y nhìn tên thanh niên kia, chậm rãi nói: "Long tộc, Cửu thị, chỉ là tính cách của ngươi vẫn chưa thể ở bên cạnh Tiểu Kha được. Một tiện tu là đủ rồi, thêm một người nữa ta gánh không nổi."

Nói xong, không đợi Tạ Thanh trả lời, y đã ném Tạ Thanh xuống.

Nhìn bóng dáng Tạ Thanh ngã xuống, Bạch Phong Lưu chậm rãi nói: "Thời gian này cứ để hắn ở lại bên cạnh ngươi, bồi dưỡng cho thật tốt, chỉ cần không đánh chết thì ngươi muốn làm gì thì làm."

Dứt lời, Bạch Phong Lưu xoay người rời đi.

Ngay sau khi Bạch Phong Lưu rời đi, tiếng kêu thảm thiết vô cùng của Tạ Thanh vang lên từ hành tinh hoang tàn này.

"Đại ca, đại ca ngươi là ai vậy? Có chuyện gì thì từ từ nói, ngươi đừng đến đây nha!"

Trong tinh không, hai bóng người ngồi đối diện nhau, một người là Bạch Phong Lưu, người còn lại là một người đàn ông mặc áo gai, không thể nhìn rõ dung mạo thật sự.

Lúc này, trước mặt hai người treo một thứ giống như bàn cờ, điểm khác biệt là bàn cờ này được cấu tạo từ vô số điểm sáng nhấp nháy.

Mà những điểm sáng này đang dần trở nên ngày càng sáng hơn, trong khi những điểm sáng khác đang dần biến mất.


Bàn cờ tinh không, mỗi đốm sáng đó tượng trưng cho một đại thế giới.

Hai người nhìn bàn cờ tinh không một lúc, sau đó người đàn ông mặc đồ vải gai không thể nhìn rõ dung mạo chậm rãi nói: "Bàn cờ tinh không hỗn loạn vô cùng, đại thế sắp trỗi dậy, xem ra lần này là trận chiến quyết định cuối cùng."

Nghe vậy, Bạch Phong Lưu gật đầu: "Cửu thị và Long thị đi cùng người cầm kiếm đã xuất hiện trước, xem ra những người đứng sau không thể ngồi yên rồi. Bọn họ sợ Tiểu Kha trưởng thành, chỉ cần Tiểu Kha lớn lên, ta sẽ không còn lo lắng gì nữa. Lúc đó, ông đây muốn giết cho đến khi trời đất rung chuyển."

Bạch Phong Lưu vừa dứt lời, tinh không xung quanh y và người đàn ông không nhìn rõ tướng mạo trực tiếp nổ tung, các vết nứt không gian đan xen trên tinh không.

Sau đó, hơn mười bóng dáng với khí tức đáng sợ xuất hiện xung quanh họ.

Với sự xuất hiện của những người này, tinh không với bán kính hàng vạn dặm đã trực tiếp bị phong toả.

Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Bạch Phong Lưu nhìn về phía người đàn ông không thấy rõ dung mạo, sau đó lắc đầu: "Ngươi có rất nhiều con đường để đi, tại sao hết lần này tới lần khác cứ chọn một con đường chết?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui