Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!
Sáng sớm tại dịch quán.
Mặc Viên ngồi dây vươn vai, vặn eo vài phát xong liền bò xuống giường đi rửa mặt.
Vì nàng qua đây với cái danh sứ thần nên chỗ nàng ở hiện tại là dịch quán cho sứ thần, tuy điều kiện không đến nỗi nào nhưng nàng thực sự không thích ở đây. Oa… oa… oa… Nàng nhớ đống chăn bông mềm mại ở Tĩnh vương phủ quá đi mất…. Oa… oa… oa… Cũng rất nhớ chủ nhân của Tĩnh vương phủ nữa… >v<
Sau khi xong xuôi mọi chuyện nàng chạy ra cửa dịch quán đã thấy Triệu Mẫn Ly đứng đợi.
“Tiểu Viên… chúng ta đi thôi.” Triệu Mẫn Ly thấy nàng chạy lại liền vui vẻ lôi kéo nàng.
- ------------------
Ra khỏi Hoàng cung Mặc Viên cùng Triệu Mẫn Ly nhanh chóng hòa vào dòng người đông đúc, nhộn nhịp của Kim Thành.
Tiếng rao hàng, tiếng trò chuyện, tiếng cải vã, tiếng đánh xe,…. rôm rả cả một vùng rộng lớn.
Mặc Viên hai mắt sáng rỡ kéo Triệu Mẫn Ly chạy đông chạy tây hết ngắm cái này lại sờ cái kia. Những thứ này ở Bạch Ly quốc không có nàng phải tranh thủ ngắm cho đã mới được… À… còn phải mua về làm quà cho mọi người nữa… Để xem… Phúc bá, Tiểu Trà Nhi, Yến Lê, Mục Phong, Mục Trung, Hạ Cữu,… còn có đầu gỗ đáng ghét kia nữa….. ^^
Sau khi lên danh sách và mua được những thứ nàng muốn, Mặc Viên tay xách nách mang khí thế bừng bừng kéo Triệu Mẫn Ly tiếp tục chạy đi chạy lại ăn vặt, ăn đến không quản hình tượng.
Lại nhiều canh giờ trôi qua, Triệu Mẫn Ly bị Mặc Viên hành hạ từ sáng đến giờ đã mất nửa cái mạng dựa người vào gốc cây thở như kiểu hấp hối. Trong khi đó, Mặc Viên vẫn hừng hừng khí thế, ngoài việc trên mặt hơi đỏ ra thì vẫn khỏe như trâu.
“Mặc Tiểu Viên… Ta nói ngươi đó… hôm nay ngươi uống tiết gà hay sao mà hăng quá vậy???”
“Không có. Nhưng mà ngươi ấy, được Kim Vĩnh nuôi quá kĩ, mới đi có một chút đã như con cá chết. Kém cỏi!!!”Mặc Viên trả lời không quên chọc ngoáy vài câu.
Triệu Mẫn Ly nghe Mặc Viên nói xong liền giật giật khóe mắt. Cái gì mà một chút chứ? Bịa đặt!!! Bọn họ đã long nhong được hơn hai canh giờ rồi!!! Hai canh giờ!!!! Hai canh giờ đấy!!! (1 canh = 2 tiếng)
“Đúng vậy! Loài người như ta làm sao bì lại Mặc quái vật nhà ngươi.”
“Dám gọi ta đại mỹ nhân ta là quái vật… Họ Triệu kia ngươi cảm thấy bản thân mình sống quá lâu rồi có đúng hay không?” Mặc Viên nheo mắt nguy hiểm nhìn Triệu Mẫn Ly, nếu không phải trên tay đang cầm quá nhiều đồ nàng nhất định sẽ chỉnh đốn họ Triệu kia một trận nên trò.
Nhưng mà để ý thì Triệu Mẫn Ly cũng không phải giả bộ, nhìn mặt trời cũng đã lên tới đỉnh đầu Mặc Viên từ bi bộc phát buông tha: “Mà thôi đi… Cũng không còn sớm nữa… Chúng ta mau về đi thôi, Hạ Cữu nói sẽ đợi chúng ta ở phía tây.”
“Được.” Triệu Mẫn Ly chỉ đợi mỗi câu này, nghe xong mừng muốn khóc.
- ---------------
Trước cửa Hoàng cung.
Mặc Viên ôm đống đồ lỉnh kỉnh của mình bước xuống xe ngựa cùng Hạ Cữu, tiếp đất xong nàng khó khăn vẫy vẫy với Triệu Mẫn Ly: “Đi đường cẩn thận.”
Triệu Mẫn Ly cũng vẫy tay với nàng: “Được rồi, ngươi mau vào đi… Ngày mai ta lại đến tìm ngươi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...